Mấy tên lưu manh từng bước ép sát, dồn cậu thiếu niên đáng thương vào góc tường. Lưng cậu dính sát vào bức tường lạnh lẽo và ố vàng, cổ nổi gân xanh, căng thẳng nuốt khan.
Vương Lâm nhìn màn hình, thấy Ninh Lạc đứng đó, hơi thở dồn dập, giọng nói run rẩy như sắp bật khóc khi đối mặt với đám côn đồ. Ông không khỏi ngạc nhiên. Không phải Ninh Lạc trước giờ bị chê diễn kém sao? Vậy mà từng cử chỉ, biểu cảm nhỏ nhặt đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là khoảnh khắc tên côn đồ nắm cổ áo cậu. Đôi môi cậu run rẩy, được ống kính bắt trọn.
Ninh Lạc rốt cuộc là biết diễn hay không đây? Nếu diễn tốt thế này, sao trước giờ kỹ thuật diễn xuất của cậu ta lại tệ đến vậy?
Vương Lâm càng nghĩ càng rối bời, nhưng tay vẫn nhanh chóng cắt những cảnh đặc tả. Cảnh quay kết thúc, mọi người nghỉ giữa giờ.
Xem lại đoạn phim, Vương Lâm nhận ra diễn xuất của Ninh Lạc hoàn toàn không thể chê vào đâu được. Thậm chí, những cảnh đặc tả mà trước đây ông nghĩ là thảm họa giờ lại thật đáng thưởng thức. Thêm vào đó, khuôn mặt Ninh Lạc vừa xuất hiện đã như một "cú nổ nhan sắc."
Diễn xuất này… thật sự rất tốt!
Nếu chỉ một lần thì có thể là ngẫu nhiên, nhưng diễn tốt liên tiếp nhiều cảnh như vậy thì không thể. Cả buổi sáng, không chỉ Vương Lâm mà cả đoàn phim đều ngỡ ngàng trước sự thay đổi của Ninh Lạc.
Không phải chứ? Đây là Ninh Lạc thật sao? Hay ai đó đóng thế cậu?
Vương Lâm không tin nổi, kéo Ninh Lạc lại và hỏi: “Ninh Lạc, có phải công ty cậu đã tổ chức huấn luyện diễn xuất gì đó không?”
Ninh Lạc cười khiêm tốn, giấu đi niềm vui bên trong: “Không có mà, chỉ là mấy ngày nay tôi cố gắng hơn vì sợ bị mắng thôi.”
Phó đạo diễn cũng vui mừng giơ ngón cái khen ngợi: “Quá tốt!” Còn Tôn Thiệu Nghi, người vốn kiệm lời, cũng gật đầu: “Rất khá.”
Ninh Lạc cố kiềm chế, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh trông thật đáng yêu.
Ngay khi Vương Lâm định nói thêm thì điện thoại của ông reo lên. Ông ra góc khuất nghe máy. “Tra được gì rồi?”
“Tôi vừa hỏi được,” người thám tử nói, “Lý Chí Cương vừa bị cảnh sát bắt một giờ trước. Anh ta bị nghi ngờ liên quan đến rửa tiền phạm pháp và tổ chức xã hội đen. Đoàn phim anh ta đầu tư cũng đã phải tạm dừng chờ điều tra. Chuyện này có thể kéo dài lâu đấy. Thật may là anh không vướng vào đấy, Vương Lâm.”
Nghe xong, tâm trạng Vương Lâm phức tạp. Nếu không nhờ Ninh Lạc, có lẽ đoàn phim của ông cũng bị cuốn vào mớ hỗn độn đó, tài sản cũng đổ sông đổ bể.
Ngày trước, ông từng nghĩ Ninh Lạc là người vô dụng, kỹ thuật diễn xuất chẳng ra gì, lại làm người khác không thích. Nhưng giờ nhìn lại, ông thấy Ninh Lạc như một viên ngọc quý giá, là ân nhân đã cứu ông khỏi tình cảnh nguy nan.
Ông nhất định phải đền đáp cậu ấy thật tốt!
Nếu Ninh Lạc có thể thay đổi lớn chỉ sau vài ngày nỗ lực, thì chắc chắn tiềm năng của cậu rất lớn. Không thể để cậu tiếp tục đóng những vai phụ tầm thường nữa, như vậy sẽ lãng phí tài năng.
Vương Lâm đập tay quyết định sẽ giới thiệu cho Ninh Lạc những cơ hội tốt hơn, biết đâu trong tương lai chính ông cũng sẽ nhận được những "duyên lành" từ cậu ấy.
Lúc này, Ninh Lạc đang đắn đo nên nói thế nào với người quản lý về chuyện tìm công ty mới thì thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt. Ngước lên, cậu thấy gương mặt của Vương Lâm.
Ninh Lạc giật mình, nhanh tay tắt điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vương đạo diễn à, có việc gì sao ạ?”
Vương Lâm bất ngờ nắm lấy tay cậu, ánh mắt rực sáng, giọng trầm chắc: “Ninh Lạc, cậu đã tìm được tài nguyên sau này chưa? Nếu chưa, để tôi giới thiệu vài chỗ, cậu cứ thoải mái mà chọn!”
Ông vỗ ngực, đầy khí thế.
Ninh Lạc kinh ngạc đến sững sờ, như vừa trúng một cú sốc lớn đến nỗi không thể tin nổi.