Quê mẹ của Ninh Dương ở vùng xa, phải ngồi máy bay hơn 4 tiếng. Vì câu nói hôm qua của Ninh Lạc, sáng sớm trời còn chưa sáng rõ, Ninh Dương đã lôi cậu dậy, túm ném thẳng lên ghế sau xe.
Suốt cả hành trình, Ninh Lạc mềm nhũn như cục bột nhão, nằm vật ra như xác không hồn, mặc cho Ninh Dương muốn làm gì thì làm. Vừa bị ném lên ghế sau, cậu lập tức tìm tư thế nằm thoải mái nhất, tiếp tục ngủ.
Ninh Dương thấy bộ dạng "thây ma" đó mà chấn động thật sự:
“Anh mở mang tầm mắt rồi đấy. Cặp mắt em từ lúc lên xe đến giờ đúng là chưa từng hé ra một lần.”
Ninh Lạc chẳng những không mở mắt, mà còn chẳng buồn liếc nhìn anh lấy một cái, chỉ giơ tay uể oải nhấn nhấn ngực, lẩm bẩm:
“Xin hãy vận chuyển xác số hiệu 325 về hố binh mã dũng an toàn giúp tôi. Tôi sợ lỡ giờ phục vụ của đội mai táng. Cảm ơn, yêu ngài.”
Ninh Dương nhìn chằm chằm cái bánh bao nhân thịt đang làm bộ sắp chết kia, chỉ biết cười lạnh một tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT