"Còn không phải là dựa vào câu dẫn đàn ông mới sống được cuộc sống thoải mái hay sao, phì!” Trương Diễm Thu tức giận nói.
Ngày mà Lý Hướng Vãn chuyển nhà cô ta nhìn thấy Lý Hướng Bắc cầm theo một cái túi đi tới chỗ Lý Hướng Vãn, khi đến điểm thanh niên trí thức thu thập đồ đạc cô ta vô ý nhìn thấy cái túi đó của Lý Hướng Bắc, trong túi đựng toàn là phiếu với tiền, nghĩ đến cả một túi tiền và phiếu đều cho Lý Hướng Vãn, lòng cô ta liền nóng như thiêu đốt, tới mức cô ta muốn xông qua đó xé nát khuôn mặt như hồ ly tinh của Lý Hướng Vãn, xem xem cô ta làm sao câu dẫn đàn ông được nữa. Nếu như không có cô ta... có phải anh Hướng Bắc đã thuộc về mình rồi không.
Đổng Mật Mật đang nhóm lửa trong bếp chợt chạy vào phòng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ai câu dẫn đàn ông? Lý Hướng Vãn? Hay là Lâm Ngọc Trúc? Chắc không thể là Vương Tiểu Mai đâu nhỉ?”
Triệu Hương Lan ngại ngùng cười giải thích: “Chuyện này chưa chắc...”
“Còn ai vào đây, là người xinh đẹp nhất trong số ba người bọn họ chứ gì nữa, lùn tịt như Vương Tiểu Mai mà muốn đi câu dẫn người khác? Nằm mơ đi!” Trương Diễm Thu giễu cợt nói, trong mắt tràn đầy nỗi oán hận xem lẫn với một chút điên cuồng.
Đổng Mật Mật không biết xích mích giữa Trương Diễm Thu và Vương Tiểu Mai, cũng lười đi tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn họ, cô ta chỉ biết hồ ly tinh câu dẫn đàn ông trong miệng của Trương Diễm Thu chắc chắn là Lý Hướng Vãn, tâm tư lập tức nóng lên, nếu như để Lý Hướng Bắc biết Lý Hướng Vãn là một người có tính cách dễ thay lòng đổi dạ, liệu có phải chị của cô ta sẽ có cơ hội hay không.
“Chị ta câu dẫn ai vậy?” Đổng Mật Mật ra vẻ rất hiếu kì, vô tình hỏi.
Trương Diễm Thu trầm mặc.
Đổng Mật Mật có chút nôn nóng, ngữ điệu không được tốt cho lắm gặng hỏi: “Chị nói gì đi? Lời nói nửa vời khiến người ta nghe mà thấy khó chịu luôn á.”
Triệu Hương Lan thờ ơ nhìn hai người, trong lòng sớm đã nhìn thấu chút tâm tư này của bọn họ nên không khỏi vui như nở hoa.
Lý Hướng Bắc này đúng là miếng bánh thơm ngon mà, hết người này đến người khác hận không thể chiếm được anh ta, hừ, có gì tốt đâu chứ, cô ta thấy người tốt hơn chính là....
Nghĩ đến người đàn ông trong lòng, ánh mắt Triệu Hương Lan không kìm được mà nhìn ra ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy Chu Nam đang ngồi trong sân đọc báo. Trong mắt Triệu Hương Lan có chút si mê, cô ta nghĩ: Anh ấy thật đẹp trai, dù chỉ cầm tờ báo yên tĩnh ngồi đó thôi mà cũng có thể hấp dẫn như vậy, anh ấy dường như rất thích đọc mấy thứ như báo với sách, nhất định rất có tài văn chương.
Chỉ tiếc là ảnh không thích nói chuyện, từ khi anh ấy đến cho tới bây giờ, giữa bọn họ chưa nói với nhau được bao nhiêu câu. Nghĩ đến đây lại mỉm cười, mấy nữ thanh niên trí thức khác lại càng ít nói chuyện với anh, cô ta so với bọn họ tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc Triệu Hương Lan đang ngẩn ra thì nghe thấy Trương Diễm Thu thong thả mở miệng nói: “Hình như nhà Vương Dương khá giàu, tôi thấy bọn họ lén lút...à, thôi không nói nữa, có lẽ là nhìn nhầm rồi.”
Điều kiện gia đình của Vương Dương như thế nào tất nhiên Đổng Mật Mật đã biết, là đứa trẻ sống ở đại viện trước ngõ của bọn họ, cô ta biết rõ vô cùng.
Vốn dĩ chị gái cô ta muốn Lý Hướng Bắc nhưng không được, liền chuyển qua Vương Dương, nghe nói vậy, Đổng Mật Mật nheo mắt lại, cô Lý Hướng Vãn này đúng là giỏi toan tính, cũng không nhìn xem có bản lĩnh đó không.
“Vậy anh Hướng Bắc không biết sao, ầy, đúng thật là... một tấm chân tình trao lầm người rồi, không ngờ rằng chị Hướng Vãn lại là người như vậy.” Đổng Mật Mật nói xong liền lắc đầu, ra vẻ thương hại cho Lý Hướng Bắc.
Trương Diễm Thu cụp mắt xuống, lông mi run run, nói như đau lòng lắm: “Anh Hướng Bắc... chung quy nhìn nhầm người rồi.”
Triệu Hương Lan không thèm kiêng nể bật cười, yên lặng nhìn hai người trước mắt, bọn họ đúng là đáng yêu ghê.