Từ khi mùa gặt bắt đầu, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy eo đã không phải là của cô nữa, cả não cũng thế, đều không phải là của cô nữa.
Cô chỉ biết cầm liềm không ngừng tiến về trước cắt lúa từng nhát một, mồ hôi chảy vào mắt chỉ có thể đưa tay áo lên lau qua một cái.
Trên cổ đầy những vỏ thóc đ.â.m vào da vừa ngứa vừa đau, nhưng căn bản không có thời gian đi để ý chuyện này, chậm một chút liền bị người đang gặt phía sau thúc giục.
Có mấy lần suýt nữa là liềm cắt trúng chân, vẫn nên hết sức cẩn thận mới được.
Ngay lúc này cô nghe thấy ở nơi xa xa có tiếng hét, sau đó nghe nói có người bị liềm cắt vào chân rồi, m.á.u chảy đầy đất, thôn trưởng kêu người đi lấy tro thảo mộc đã được chuẩn bị sẵn đắp vào, lúc này m.á.u mới ngừng chảy.
Nghe vậy đôi tay đang gặt lúa của Lâm Ngọc Trúc run lên một cái, khi gặt càng thêm cẩn thận hơn.
Đợi đến khi tiếng chuông ngừng công vang lên, Lâm Ngọc Trúc chậm rãi đứng dậy, nhe răng trợn mắt vì thắt lưng đau nhức.
Trên đường trở về nhà trong mắt Lâm Ngọc Trúc vẫn còn loáng thoáng hình ảnh lúa mì, làm việc suốt cả buổi sáng khiến cô mệt bở hơi tai.
Khi về đến nơi ở của thanh niên trí thức mới biết người bị liềm cắt trúng sáng nay là Trương Diễm Thu, Vương Tiểu Mai ở bên cạnh nháy mắt với cô tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Lâm Ngọc Trúc không biết nên nói như thế nào mới tốt, Trương Diễm Thu chính là nữ phụ pháo hôi có số mệnh bi thảm đây sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT