Lâm Ngọc Trúc ngồi ngay ngắn, thẳng tắp thân mình ở trên ghế sô pha, chỉ thấy dì giúp việc trong nhà bưng mấy tách trà qua, lần lượt đặt lên bàn, khi đến lượt Lâm Ngọc Trúc, cô rất lễ phép nói một câu cảm ơn.
Tiếng “cảm ơn” này có thể rõ ràng nhìn ra được là xuất phát từ bản năng biết tôn trọng mà ra.
Khiến cho ông cụ Thẩm rất hài lòng, đây là một cô gái biết tôn trọng người khác.
Nhưng nói thẳng ra, bầu không khí của nhà họ Thẩm đối với Lâm Ngọc Trúc mà nói có chút ngượng ngập, khiến cho cô đều có chút căng thẳng.
Mẹ Thẩm nhìn cô gái rất biết ăn nói trong miệng người khác, hôm nay thế mà lại thông minh như vậy, mím môi cười rồi nói: “Tính chất công việc của cha Tiểu Quận khác biệt, thời gian trở về căn bản không xác định, hôm nay là lần đầu tiên cháu đến mà lại không thể trở về, có chút áy náy.”
Lâm Ngọc Trúc vội vàng tỏ thái độ nói: “Tinh thần quên mình vì mọi người của chú Thẩm là rất vĩ đại, là tấm gương đáng để tụi tiểu bối chúng cháu noi theo, cháu vô cùng kính phục chú Thẩm, dì Thẩm, còn nói áy náy nữa thì cháu sẽ đỏ mặt mất.”
Mẹ Thẩm nhìn bộ dáng mặt đầy chính khí của Lâm Ngọc Trúc, tán thưởng cười cười, trong lúc khẩn trương mà còn có thể nói chuyện rành mạch rõ ràng, có thể thấy là một người có tấm lòng sâu sắc, mắt nhìn của con trai bà ấy rất không tồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play