So sánh với Lâm Ngọc Trúc mà nói, nữ chính Lý Hướng Vãn rất phách lối, bên trong giỏ không chỉ có đồ ăn mà còn có cả kẹo sữa đại bạch thỏ, bánh đào, bánh trứng gà, những đồ ăn vặt ngọt nhỏ, càng khiến người khác chú ý là bên trong còn có một miếng thịt lợn to, nhìn phải đến bốn năm cân.
Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu đứng kia nhìn chằm chằm nuốt nước miếng.
Thấy thì sao chứ, dù sao miếng thịt lợn này cũng không vào trong bụng các cô được, cũng không ảnh hưởng đến chuyện trong đầu các cô đều là miếng thịt này.
Ghen ghét khiến người khác điên cuồng, có Lý Hướng Vãn ở phía trước cản lại, hai người cũng không để loại tôm tép như Lâm Ngọc Trúc vào trong mắt, tất cả ác ý trong lòng đều dành cho nữ chính.
Một lần mua nhiều thịt như vậy là để khoe khoang cô ta có tiền sao, là đang chê cười các cô ngay cả cơm cũng không kịp ăn sao? Đều là nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, dựa vào đâu mà các cô lại phải sống khổ như vậy chứ?
Con người sợ nhất chính là so sánh.
Có nữ chính ở đây, Lâm Ngọc Trúc từ bỏ suy nghĩ đến trạm phế phẩm, trạm phế phẩm là nơi nữ chính làm giàu, cơ bản mỗi lần lên thị trấn đều đi qua đó một vòng, Lâm Ngọc Trúc không có ý định cướp đoạt cơ hội này, từ sâu trong lòng cô có cảm giác tốt nhất nên giữ khoảng cách nhất định với nữ chính, đừng có liên quan đến là tốt nhất.
Cô luôn có một cảm giác rằng nếu như cô tranh cơ duyên với nữ chính thì sẽ càng tổn thất nhiều hơn... Chuyện này rất vi diệu!
Ngược lại cô đến trạm phế phẩm không phải vì phát tài mà là muốn mua chút sách giáo khoa để chuẩn bị cho lần thi đại học mấy năm sau, cô nhớ rằng thời này thi đại học, dù có thi tự nhiên hay khoa học thì cũng đều phải thi chính trị, vậy nên cô càng phải đọc báo của thời đại này, nếu không chỉ sợ thành tích chính trị của cô sẽ rất kém.
Môn chính trị thì nhất định phải hiểu rõ thời sự, văn phòng, dùng phong cách bài thi như thế nào cũng rất quan trọng, một người xuyên qua như cô nhất định phải hòa nhập vào thời đại này một cách kín đáo.
Báo chí cũ thì tốt nhất nên đến trạm phế phẩm, như thế sẽ rẻ hơn, nhưng không vội, bây giờ chuẩn bị sách giáo khoa quan trọng hơn.
Lâm Ngọc Trúc không muốn lãng phí thời gian trên ngành học khác nữa, cô trực tiếp đi đến tiệm sách mua sách, lúc trước rời khỏi nhà họ Lâm là năm cấp hai, sách giáo khoa cấp ba cô không dám mang từ trong nhà đi, vẫn là câu nói kia, chi tiết rất quan trọng, cô không thể mang theo một chồng sách giáo khoa về nông thôn được, vậy nên để những cuốn sách kia vẫn là tốt nhất.
Đề phòng trường hợp có người muốn mượn sách, mẹ Lâm lại nhớ đến đống sách đó của cô.
Vận may của cô không tệ, tìm được sách giáo khoa cấp hai và cấp ba trong tiệm sách, cô đều mua hết, nghe nói nội dung thi đại học lần đầu cực kì đơn giản, độ khó cũng không khác trung học là bao, nhưng tỉ lệ lên lớp chỉ có mấy phần trăm, sáu trăm ngàn thí sinh chỉ nhận hơn hai trăm ngàn người, xác suất như vậy, Lâm Ngọc Trúc không có chút cảm giác ưu việt nào...
Chỉ có thể nói, cô muốn không ngừng đọc sách làm đề mấy năm này, tin tưởng cố gắng thì lòng mới không hổ thẹn với kết quả trong tương lai, đây cũng chính là lí do vì sao cô lại nỡ bỏ tiền ra để mua sách giáo khoa ở tiệm sách mà không phải đến trạm phế phẩm tìm sách cũ, nếu như không thể tìm đủ trong một lần thì quá lãng phí thời gian rồi.
Ngoài các tin đồn của thôn dân ra, tháng này của Lâm Ngọc Trúc qua tương đối bình yên.
Một tháng này khiến không gian của cô lại tăng thêm một cấp, không gian của cô thăng lên cấp 5, một lần có thể rút được một bàn quay lớn, toàn quyền truy cập vào cửa hàng thực phẩm đều được mở ra.
Lâm Ngọc Trúc ẩn mở nhìn thử, có chút... không quý hiếm lắm, là đủ các loại gia vị, còn có cả những nguyên liệu hỗ trợ nấu ăn như hạt tiêu nữa, như thế này làm cô cảm thấy hệ thống đang cho rằng mình là một đầu bếp!
Nhìn kết quả rút thưởng này, mặc dù không phải quý hiếm nhưng cô vẫn có thể làm được đồ ăn ngon miệng, như vậy vẫn được xem là tốt đi!
Chắc chắn khả năng nấu ăn của Lâm Ngọc Trúc kém đầu bếp, nhưng đồ ăn cô nấu vẫn được xem là đồ ăn của nhà khác, vậy nên về phương diện ăn cơm cô không cần phải lo lắng rồi!
Tương đối mừng rằng hạt giống trong không gian còn có hạch đào, quả táo và ô mai, cái này có lực hấp dẫn rất lớn với Lâm Ngọc Trúc, cô chỉ cần nhìn hạt giống mà đã có thể chảy nước miếng rồi, thật sự rất thèm.
Cô lên thị trấn còn cố ý đi dạo một vòng qua cung tiêu xã, đừng nói ô mai là hàng hiếm, ngay cả bóng của quả táo cũng không thấy.