Tính toán kỹ một chút, hiện tại trên cơ bản mỗi năm mỗi thôn đều phải có một hai nữ thanh niên trí thức như vậy đến, những nữ thanh niên trí thức này ít nhiều đều là từng đi học, tốt nghiệp tiểu học là cơ bản nhất, tốt nghiệp trung học cơ sở là bình thường, tốt nghiệp trung học cũng không phải là không có, người lại vừa cao vừa hoạt bát vừa duyên dáng, khiến cho các cô gái trong thôn đều không thể so được với nhóm nữ thanh niên trí thức này.
Mỗi thanh niên có năng lực và ở trong độ tuổi thích hợp, trong mỗi thôn cũng chỉ có mấy người, có mấy người có thể chống lại sự dụ hoặc của sắc đẹp chứ.
Chưa từng lập gia đình, nào biết cuộc sống quanh co vòng vèo trong đó, tất cả bọn họ đều mang theo nhiệt huyết cho rằng dựa vào mình là có thể nuôi sống một nhà già trẻ.
Bọn họ không nhìn thấy được sự cẩu thả trong cuộc sống sinh hoạt, nhưng là người già biết.
Trong thôn mỗi lần có hai ba vị nữ thanh niên trí thức tới đều có thể chọc cho đám nam thanh niên này nhiệt huyết sôi trào, ai nấy giống như được tiêm m.á.u gà vậy đó.
Điều này đối với cha mẹ nhà trai và cha mẹ nhà gái mà nói đều là một tín hiệu tràn ngập nguy cơ, ở thời đại tin vào mệnh lệnh của cha mẹ bà mối mà nói thì các bác gái đều không hẹn mà cùng tự phát chửi bới nhóm nữ thanh niên trí thức, chính là vì không cho nhóm thanh niên trai tráng trong thôn cưới những nữ thanh niên trí thức này!
Bị hạ thấp thanh danh như vậy, Lâm Ngọc Trúc có chút dở khóc dở cười.
Về phần có nên thay đổi tư tưởng suy nghĩ của họ hay không thì Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không cần phải lãng phí tinh lực, cũng không biết có thể thay đổi bao nhiêu được tư tưởng thâm căn cố đế này của họ nữa, hơn nữa còn phải hao tâm tổn sức.
Cuộc đời của cô cũng không phải ở trong cái thôn nho nhỏ này, nói cách khác mục tiêu của cô không nằm trên những người thanh niên trong thôn này, cho nên cô xác thực không cần phải thay đổi cái gì cả.
Mà trong một tháng này, Lâm Ngọc Trúc chỉ đi lên trấn một lần, những lúc khác đều là thành thành thật thật xuống ruộng làm việc kiếm công.
Đi trấn là đi theo nhóm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai không có gì để bán, liền không đi.
Quan hệ của Lâm Ngọc Trúc với các nữ thanh niên trí thức khác cũng chỉ ở mức bình thường, ngoại trừ Vương Tiểu Mai, nếu nói quan hệ tốt một chút, thì có thể chính là nữ chính.
Lý Hướng Vãn tìm cớ đi dạo một mình, sau đó Triệu Hương Lan liền cảm khái nói những lời như có như không một hồi, Lâm Ngọc Trúc tự nhiên sẽ không giống như kẻ ngốc rơi vào cái bẫy của Triệu Hương Lan, cho nên cô cũng tìm cớ tự mình đi dạo.
Triệu Hương Lan lôi kéo Trương Diễm Thu lắc đầu tiếc hận nói: "Nguyên bản ba người các cô là cùng đến với nhau, theo lý thuyết hẳn là phải thân thiết với nhau nhất mới đúng, sao hai người này lại tách ra đi đơn độc như vậy chứ, ngược lại đáng thương cho cô, lúc trước bị Vương Tiểu Mai ức hiếp, tôi bên này không tiện thiên vị cho ai hết, còn tưởng rằng hai người họ có thể giúp cô cơ, ai nghĩ đến từng người họ đều mặc kệ sống c.h.ế.t của cô.” Sau đó, Triệu Hương Lan lại nói một đống lời, hai mắt Trương Diễm Thu nóng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngay lập tức coi Triệu Hương Lan là người chị tri kỷ của mình.
Việc này Lâm Ngọc Trúc tự nhiên là không biết, lúc đó cô đã vào không gian cải trang cách ăn mặc trang điểm, biến thành một cậu bé gầy đen, lần này Lâm Ngọc Trúc không có ý định đi chợ đen, lúc này chợ đen bởi vì nữ chính mà không yên ổn, người không có quang hoàn phải tự biết lượng sức mình chứ.
Cái vũng nước đục của chợ đen này vẫn là không nên đi!
Bởi vì lần trước đi khắp các con phố ngõ hẻm mà tích góp được nhân mạch cho nên lần này Lâm Ngọc Trúc lại bán được một nhóm hàng, lần này cô còn bán được nhiều hơn một chút, thu nhập rất khả quan.
Sau đó lại giống như những người bán hàng rong đi khắp phố phường, còn bán được không ít hàng hóa, tổng kết lại chỉ có thể nói là lúc này chỉ cần trong tay có hàng không lo bán không được.
Lại kiếm được một túi tiền và phiếu, Lâm Ngọc Trúc thỏa mãn trở lại không gian, tính toán xem, vậy mà nhiều hơn một trăm đồng so với thu nhập lần trước, đây quả là một kết quả không tồi.
Mọi người đều đến trấn, không mua đồ liền hai tay trống không trở về, chờ sau khi nhóm thanh niên trí thức tụ tập đủ, giỏ trên lưng Lâm Ngọc Trúc đã đầy quá nửa rồi.
Ánh mắt Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu thỉnh thoảng lại dò xét về phía Lâm Ngọc Trúc, chờ đến khi hai người bọn họ nhận ra nửa giỏ này đều là lương thực thì ánh mắt sau đó khi nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc đều có chút phức tạp, trong ghen tị hàm chứa chút không cam lòng, không khó nhìn ra hoạt động nội tâm của hai người Trương Diễm Thu và Triệu Hương Lan.
Lâm Ngọc Trúc vốn không có ý định giấu diếm lương thực bên trong giỏ, ít nhiều có chút cố ý làm như vậy.
Cô không làm việc được, bề ngoài không mua chút lương thực ăn làm sao có thể được? Đây xem như ngụy trang, về phần người khác nghĩ như thế nào, vậy thì không liên quan gì đến cô, chỉ cần không có ra tay ăn cướp trắng trợn liền không có quan hệ gì với cô.