“Ừm... ồ, nghĩ ra rồi, lúc cuộc hôn nhân này chưa quyết định xong, mẹ chúng ta đã tức giận. Chưa đến hai tháng nữa cha chúng ta sẽ nghỉ hưu. Nếu thật sự không được thì tìm chút quan hệ, về hưu trước, để Lập Dương làm biên chế của ông. Mẹ chúng ta nói cái này không cần vội, cần gì phải lãng phí tình nghĩa. Hai người chưa nói được vài câu thì chị dâu chúng ta đã tới cửa.
Ý của lời trong lời ngoài chính là nghe nói Lập Dương nhặt ve chai, không muốn chăm sóc đứa trẻ này, sợ dơ. Cũng sợ trong sân nhà có quá nhiều đồ, mẹ chúng ta không chăm sóc được làm Bảo Thù bị thương.
Chị dâu cả mới vừa nói xong, anh cả đã tiến vào. Anh cả vừa vào nhà chưa nói lời nào đã kéo chị dâu cả về nhà, nói về nhà bàn bạc việc này. Chị dâu cả trực tiếp không chịu nghe, hất tay anh cả ra gào thét: Về nhà bàn bạc cũng là kết quả này thôi. Anh cả thiếu chút nữa đã ra tay đánh người, bị mẹ chúng ta ngăn cản được.
Chị dâu cả lúc đó tức giận nói hết mọi thứ ra ngoài. Ý trong lời nói là Lập Dương là tạp chủng không làm việc đàng hoàng, làm hại cả nhà bị mất mặt theo. Sợ dạy hư con nhỏ.
Dù sao ngày đó cũng làm loạn đến mức khó thu dọn được. Mẹ chúng ta bảo hai vợ chồng chị ấy đưa đứa nhỏ đi. Đám người đi rồi, trong lòng bà ấy khó chịu nên trở về phòng.
Ngày hôm sau bình tĩnh lại, Lập Dương để lại tờ giấy nói đi rồi, thằng bé nhất định sẽ cho gia đình vẻ vang. Mẹ chúng ta hôn mê bất tỉnh tại chỗ.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT