Lâm Ngọc Trúc muốn bán đồ phải giao nộp một hào cho người canh gác, ý của người ta là không thể giúp cô không công được.
Lâm Ngọc Trúc vô cùng bội phục tầm nhìn của người dân, đâu đâu cũng có thể kinh doanh được.
Người ở chợ đen không nhiều lắm, cả con ngõ đều rất yên tĩnh, trao đổi thảo luận giá cả đều nhỏ giọng nói. Lâm Ngọc Trúc vác theo cái giỏ thu hút sự chú ý của không ít người.
Cô tìm một góc kín đáo ngồi xuống, trong lòng có chút hồi hộp, theo như cô thấy chợ đen không an toàn như mấy con ngõ nhỏ mà nãy cô đi qua.
Cô khơi dậy hai mươi phần cảnh giác, chỉ cần vừa có gì đó không ổn là chạy ngay lập tức.
Khi vị khách đầu tiên đi đến, Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn lên, thầm ồ một tiếng, đây không phải là nhân viên bán hàng ở trạm lương thực sao? Tại sao lại chạy đến chợ đen rồi?
Ngược lại Lâm Ngọc Trúc không có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, chỉ là người đàn ông ngồi đối diện cô nhìn có chút quen mắt.
Ở một trấn không to không này, trên phố người mặc đồ đen xám tỏa ra khí chất xuất chúng kỳ thực không có nhiều, huống hồ nhìn cũng không tồi, ồ vị trước mặt này không hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của thời đại này.
Lúc mọi người đang chuộng kiểu mặt vuông mày rậm mắt to, thì người đàn ông trước mặt hoàn toàn ngược lại, đôi mắt đan phượng hẹp dài hơi hướng lên trên, tạo nên cảm giác mạnh mẽ không dễ gần.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại thích kiểu mang lại cảm giác cấm dục này.
Người ta nói môi mỏng bạc tình, mà vị này hội tụ đủ hết, tướng mạo của anh ta ở nông thôn chính là bị các bà thím ghét bỏ nhờ thực lực.
Dáng người cao thẳng nhưng hơi gầy yếu, là kiểu người mà cho đến sống ở nông thôn sẽ rất thảm.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện bản thân đã bị mấy cô mấy thím trong thôn dạy hư rồi....
Tướng mạo này thật sự rất phù hợp với gu thẩm mĩ của đời sau, cho nên bây giờ Lâm Ngọc Trúc mới có thể nhận ra người!
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, ánh mắt không khỏi thâm trầm, hẳn là anh ta chưa từng gặp qua bé trai này, nhưng tại sao đối phương giống như quen biết anh ta vậy. Anh ta chưa kịp thăm dò ra điều gì đã thấy đối phương bình thản nhìn vào anh ta như không hề quen biết, giống như hồi chỉ là nãy nhận nhầm người.
“Đại ca muốn mua lương thực sao?” Lâm Ngọc Trúc ngây ngốc hỏi.
Thẩm Bác Quận gật đầu, thấp giọng nhàn nhàn nhạt nói: “Có bán gì nhiều?”
“Bột ngô, gạo, bột mì, còn có cả trứng.”
Thẩm Bác Quận nhướng mày, vậy mà toàn là đồ dễ bán.
Sau khi hỏi giá cả xong một lượt, đối phương liền đứng dậy rời đi, không nói nhiều thêm một câu!
Lâm Ngọc Trúc: .... Anh như vậy khiến tôi rất hoang mang đấy.
Người có thể dễ dàng từ chối gạo và bỏ qua sự hấp dẫn của bột mì thật sự là đến chợ đen để mua đồ sao?
Sẽ không phải là trạm lương thực phái tới đây thăm dò để chuẩn bị dẹp bỏ chợ đen đấy chứ?
Lâm Ngọc Trúc bỗng chốc trở nên do dự, có nên chuồn lẹ hay không.
Dù thế nào cũng thấy an toàn là quan trọng nhất, trong khoảnh khắc phân vân định chuồn đi, người cũng đã đứng dậy rồi, bỗng nhìn thấy anh ta dẫn một người mập mạp chậm rãi đi tới, sau đó nhướng mày nhìn cô, dường như không hiểu động tác lúc này của cô là có ý gì?
Lâm Ngọc Trúc đã thu thập đồ đạc đeo lên lưng xong xuôi, ngượng ngùng cười cười, thế là...
“Tôi nghĩ chuyển qua bên kia sẽ bán tốt hơn.”
Đối phương không ý kiến gì, chắc chắn không bị mắc lừa.
“Thu mua hết hàng của cậu ta đi, cậu thương lượng lại giá cả với cậu ta một chút.” Thẩm Bác Quận giao phó cho Lý Mập bên cạnh xong liền đi đến nơi khác!
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, cách thức này có hơi quen thuộc, một nhân viên bán hàng của trạm lương thực lại là trùm của chợ đen?
Lý Mập nghe dặn dò xong liền lôi kéo Lâm Ngọc Trúc hỏi về hàng hóa.
Sau khi kiểm hàng xong, Lý Mập khá là hài lòng, nhưng trên mặt lại ra vẻ chê bai. Thế là lại có một màn bốp chát mặc cả giá, sau đó mới chọn được giá.
Lâm Ngọc Trúc lúc nãy len lén mang một ít bột đến, cho nên bột ngô một hào ba bán được năm mươi cân, gạo chín hào bán được hai mươi cân, bột mì sáu hào bán được hai mươi cân, trứng gà năm hào rưỡi bán được mười cân, ngoài ra còn bán thêm được mười cân dầu đậu giá một đồng bốn hào với thu được một sấp phiếu.
Hai bên tiền trao cháo múc xong, năm mươi sáu đồng đã đến tay.
Lý Mập vác đống hàng nặng trịch đó, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Tên nhóc này nhìn vừa gầy vừa lùn thế mà khỏe ra phết!”
Lâm Ngọc Trúc vẫn chưa kịp đi xa: ....lùn?