Bán đồ xong Lâm Ngọc Trúc không vội rút lui mà tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu, nghe ngóng được người đàn ông này họ Tô, lại bắt đầu gọi anh Tô, nói đến độ thân thiết với nhau hơn mới chịu rời đi.
Cho đến khi ra khỏi rừng cây mới thở phào nhẹ nhõm, thấy không có ai đi theo, cô không nhịn được mỉm cười, xem ra chút hàng này của cô vẫn chưa lọt vào mắt người ta.
Người ta nói nhà ở gia chúc* chính là nơi buôn bán tốt nhất.
*Gia chúc - 家属楼: là nơi ở dành cho người nhà của cán bộ, công nhân viên chức trong một đơn vị nào đó.
Nghe nói trấn trên ở gần xưởng dệt vải có một tòa nhà gia chúc, bên trong có không ít chủ hộ, mấu chốt ở chỗ ngoài cổng không có các chú bảo vệ trông coi.
Thế này làm sao mà bỏ qua được.
Lâm Ngọc Trúc trên đường dựa vào hỏi thăm tìm được tòa gia chúc. Cô đeo một chiếc giỏ tản bộ ở xung quanh, quả nhiên chẳng mấy chốc đã có một bác gái bước đến, kéo cô đi vào một góc khuất rồi thấp giọng hỏi: “Cậu nhóc, trong giỏ của cháu có cái gì thế?”
Lâm Ngọc Trúc mỉm cười hì hì giống như một người ngốc, cũng thấp giọng trả lời: “Dầu, bột mì, bột ngô, còn có trứng gà nữa.”
Bác gái ngay lập tức trở nên kích động, túm lấy cô nói: “Bán như thế nào? Cháu đặt giỏ xuống cho bác xem một chút, nếu như không nhiều bác có thể mua hết cho cháu.”
“Dầu một đồng năm hào kèm phiếu, không có phiếu không bán, ở đây cháu có mười cân dầu. Trứng gà có mười cân, bảy hào một cân không cần phiếu. Bột mì có phiếu bốn hào, không phiếu sáu hào. Bột ngô có phiếu một hào rưỡi, không phiếu hai hào. Bác à cháu không cần phiếu lương thực.”
Hai người thấp giọng rì rầm giống như đi ăn trộm vậy.
Mặc dù trứng gà ở chợ khá đắt, nhưng ở chợ đen giá chẳng cao bao nhiêu, dù sao một cân thịt lợn vẫn đắt hơn, mọi người thà để dành phiếu để mua thịt lợn.
Bác gái có hơi chê trứng gà bán đắt.
Sau một hồi mặc cả qua lại, trứng gà bán với mức giá sáu hào.
Lâm Ngọc Trúc nói khát khô cả mồm, hàng thì chưa bán được, phí công đi báo giá.
Thương lượng giá cả xong, bác gái nhìn hàng không nhiều lắm sợ bị người khác đến giành liền vội vàng kéo Lâm Ngọc Trúc về nhà mình.
Khi gặp người quen thì nói là họ hàng dưới quê mới lên.
Thời bấy giờ mọi người đều có rất nhiều họ hàng!
Đưa Lâm Ngọc Trúc đến sân của mình rồi, bác gái bảo cô đợi một chút liền đi tìm hội chị em mình quen biết.
Hiệu suất của bác gái khá nhanh, mấy phút sau trong sân đã đến không ít người, Lâm Ngọc Trúc nhìn chút đồ trong giỏ của mình, lòng thầm nghĩ chỗ này đủ chia không đây?
Nhất thời trong mắt của mấy bác gái, cô bỗng trở thành kẻ chạm tay là bỏng.
Đợi bán xong hết Lâm Ngọc Trúc chả thu được bao nhiêu phiếu, nghĩ nghĩ liền hiểu ra, người bình thường mỗi tháng không có được mấy phiếu, trong tay có tiền đều nguyện ý đi mua đồ với giá cao, giữ phiếu lại cho nhà dùng.
Chỗ hàng này ngoài bán được 30 đồng ra còn được thêm năm tấm phiếu, có thể bán được nhiều như này công lớn phải thuộc về dầu, nếu không cũng chỉ bán được mười mấy đồng là cùng.
Người cô nhỏ nhắn sức lực lại không lớn, mỗi lần đi bán chẳng mang được nhiều hàng, chỉ có thể từ từ mà bán.
Khi bác gái đưa cô ra cổng vô cùng nhiệt tình, còn thân mật nói: “Nhóc con lần sau có hàng cứ mang đến chỗ bác, không phải bác điêu đâu, cơ mà khu nhà ở này nhân duyên của bác tốt, cháu mang bao nhiêu hàng đều có thể mua hết hộ cháu!”
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc cười lộ ra hàm răng trắng sáng, cười ngây ngô: “Bác gái cứ yên tâm, có hàng cháu liền tới!”
“Ừ!” bác gái ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ tiễn cô ra ngoài.
Sau đó lại ở trong mấy con ngõ làm y như cũ, bán được không ít hàng, thuận tiện kết giao được một ít nhân mạch.
Bởi vì bán gà nên cô không mang trứng gà ra nữa, bán chủ yếu vẫn là dầu đậu, gạo, mì và mấy con gà mái già còn sót lại trong không gian, chẳng mấy chốc trong túi đã có được gần hai trăm đồng, lòng Lâm Ngọc Trúc lại vui phơi phới trở lại, chỉ trong vài tiếng cô đã kiếm được số tiền bằng mấy tháng tiền công của nhà người ta, nếu như ngày nào cũng đắt hàng như vậy, thu nhập của cô đủ để cho đời sau ăn uống no bụng.
Đáng tiếc thân phận hiện tại của cô là thanh niên trí thức ở nông thôn, không thể ngày ngày lên thị trấn, khó khăn lắm mới đến được một lần, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn nên bán nhiều hơn tí nữa mới được.
Trong tay có tiền trong lòng khỏi sợ, xông lên!
Bây giờ Lâm Ngọc Trúc định đi thăm dò vị trí chính xác của chợ đen trước, rồi mới vác hàng đến sau, mang đồ theo di chuyển quá mệt, thể lực của cô bây giờ vẫn rất kém.
Nghe nói ở gần bệnh viện có chợ, Lâm Ngọc Trúc đi dạo một vòng xung quanh bệnh viện, liền lần mò ra địa điểm của chợ đen, nó nằm ở một góc yên tĩnh không quá nổi bật, còn có người canh gác nữa.