Canh gà thơm ngon ngào ngạt suýt chút nữa khiến Lâm Ngọc Trúc nuốt cả lưỡi vào trong bụng, không ngờ canh gà không bỏ thêm cái gì cũng có thể uống ngon như vậy, cực kỳ thỏa mãn nhu cầu ăn uống của cô.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc ung dung ăn xong cơm tối rồi nằm vào trong chăn vẫn cảm thán cô cũng được coi là người được tự do ăn gà!
Từ khi xuyên tới thập niên 70, Lâm Ngọc Trúc đã không còn ngủ đủ để lấy lại sức, đi đến nông thôn càng quá đáng hơn, cảm giác còn không ngủ được một lúc đã phải thức dậy bắt đầu làm việc rồi.
Nếu không phải có cái ống khói tồn tại, Lâm Ngọc Trúc thật sự không muốn nhóm lửa nấu cơm, trực tiếp đốt lò trong không gian tốt biết mấy nhưng chi tiết quyết định thành hay bại, sự lười biếng làm qua loa này rất khủng khiếp.
Cô không thích ăn trứng gà luộc lắm, sáng thức dậy quyết định làm bát canh trứng, trộm hai cây hành thơm trong vườn rau của Vương Tiểu Mai rồi băm rắc lên, lại làm nóng cái bánh bao, bữa sáng đơn giản đã xuất hiện rồi.
Bữa sáng như vậy nhìn qua cũng không tồi, khụ, cũng không biết Vương Tiểu Mai và Trương Diễm Thu lúc này thế nào rồi, đáy lòng Lâm Ngọc Trúc nảy sinh một chút tò mò.
Tuy Trương Diễm Thu được cứu lên nhưng lại chịu phải lạnh, đúng lúc thân thể không chịu được nên lại bị bệnh, sau nửa đêm liền nóng lên, nếu không phải bởi vì lần trước sinh bệnh vẫn còn hai viên thuốc hạ sốt thì lúc này khả năng người đã bị sốt đến choáng váng luôn rồi.
Vương Tiểu Mai có chút chột dạ, lấy ra gạo kê của mình nấu cho cô ta bát cháo, cảm thấy mình cũng coi như có tình nghĩa rồi!
Bầu không khí trong điểm thanh niên trí thức cực kỳ vi diệu, ngày thường lúc này không phải tranh cãi ngất trời thì cũng là cãi nhau ầm ĩ vừa nói vừa cười, hôm nay mọi người yên tĩnh một cách khác thường không ai lên tiếng.
Ăn xong bữa sáng liền làm công các thứ, Lâm Ngọc Trúc vừa xuống ruộng, hai con mắt thím Vương đã loé sáng đi đến bên người cô hiếu kỳ hỏi: "Thanh niên trí thức Lâm, hôm qua trong sân các cô có chuyện gì xảy ra vậy, cô nói một chút thôi cũng được?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy sau lưng thím Lý cũng có nhiều cái tai đang lắng nghe theo không kiềm được cười nói: "Không biết, không rõ nữa." Biết rõ nhưng không thể nói được.
"Các cô chung một sân, sao cô có thể không biết được?" Thím Vương làm vẻ mặt lừa gạt người khác nhìn cô.
Lâm Ngọc Trúc vung cái cuốc lên xới đất trong ruộng: "Thím Vương quên rồi à, chúng tôi không chung nhà, chuyện giữa bọn họ sao tôi biết được!"
Thím Vương suýt chút nữa bị cô vung cuốc lên đụng phải, vội vàng lui về sau hai bước, nhìn thấy dáng vẻ không muốn nhiều lời của Lâm Ngọc Trúc liền bĩu môi, cũng không tiếp tục dây dưa nữa mà trò chuyện việc nhà với thím Lý.
Hai người nói qua nói lại lại nói đến trên đầu Lâm Ngọc Trúc, thím Vương giương cổ họng lên nói: "Tôi cũng phải nói nha, thanh niên trí thức Lâm tốt số thật, bản thân xây được cái nhà lớn để ở, khí thế bao nhiêu, trong thôn chúng ta làm gì có cô gái nào tốt số như cô, người với người đúng là không giống nhau mà!"
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, cũng đứng một chỗ không làm việc như thím Vương nói: "Nghe thím nói như vậy, nếu như tôi là căn nhà lớn thì nhà thím không phải là biệt thư ư? Vương Hoa Hoa còn ở cùng một nhà với mấy người anh trai đấy, chuyện này không thể được. Sang năm đã 14 rồi đúng không? Đều thành cô nương rồi, thím Vương à, thím vẫn phải để ý một chút, không thể bởi vì là con gái mà không thèm để ý, dù sao cũng phải dọn cái gian phòng cho con gái ra ở nha."
Cha chồng thím Vương tên là Vương Nhị Trụ, trong thôn đều gọi ông ta là chú hai Vương, lúc còn sống nhà họ Vương vẫn không được phân ra ở riêng.
Dưới chú hai Vương có ba người con trai, cũng chỉ có thím Vương sinh ra được con gái Vương Hoa Hoa, mấy đứa khác đều là con trai, cả một nhà chỉ có một đoá hoa như vậy sao có thể không nuông chiều được, sau khi được 10 tuổi liền tách ra ở phòng nhỏ.
Thím Vương sợ danh dự của con gái bị ảnh hưởng, vội vàng giải thích nói: "Hoa Hoa nhà chúng tôi đã sớm tự ở phòng ngủ riêng rồi." Nói xong mới hiểu được Lâm Ngọc Trúc có ý gì mới nói một tiếng: "Cô cái con nhóc này sao mắt nhìn lại cẩn thận như vậy."