Lâm Ngọc Trúc chống cằm tựa lên bàn, cũng hơi hiểu Vương Tiểu Mai, trông giống người mạnh mẽ nhưng thật ra tâm tư cũng không quá kiên cường, nói thế thì hai lần tính toán trước đó cũng chỉ là nhanh trí cho mình chút cơm áo, chuyện thích tham mấy món lời nhỏ cũng không phải là vấn đề lớn.

Lúc bọn cô xây nhà, dù cô ta có nói hai câu chua ngoa nhưng lúc bận rộn cũng giúp đỡ hết sức mình, cũng không nảy sinh ý xấu gì. Không như Trương Diễm Thu, đi tìm cô, ngoài sáng trong tối muốn đi theo ở cùng, cô bảo cô ta bỏ tiền ra xây cùng lại còn khóc than với cô, cực kỳ không ra gì.

Nói như vậy, Vương Tiểu Mai cũng, hừm, không tính là một người quá kém cỏi.

"Ngày ấy chúng tôi đến đây, nghe ý công xã bên kia, trước mùa thu hoạch còn có một nhóm thanh niên trí thức đến." Lâm Ngọc Trúc chậm rãi nói.

Vương Tiểu Mai kinh sợ đến mức chẳng quan tâm khóc nữa, khó thở mà hỏi: "Còn một nhóm nữa tới?" Một nhóm đến đã chật ních rồi, còn đến thêm nhóm nữa có định để người ta sống hay không: "Mùa thu hoạch trước đấy cũng quá muộn, coi như có bận bịu cả một mùa thu hoạch cũng không kiếm được khẩu phần lương thực cho một năm, thôn dân trong đội có vay mượn lương thực thì thanh niên trí thức chúng ta cũng phải bỏ tiền "vay lương thực", hơn nữa lại mấy người không có tiền đến, còn không phải muốn mấy thanh niên trí thức lâu năm chúng ta tới cứu giúp à."

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, công xã này muốn đưa thanh niên trí thức đến thì kể cả trưởng thôn cũng không có cách.

Ăn cơm chung một nồi nghĩa là bạn không có cách nào trơ mắt nhìn người khác chịu đói, cái niên đại này còn khởi xướng đoàn kết hữu ái, giúp đỡ cho nhau, con người phải có tinh thần cống hiến, thanh niên trí thức mới tới mà không có tiền lại không có lương thực, một người như vậy ăn cơm chung một nồi thì thanh niên trí thức lâu năm cũng phải giúp đỡ chút ít gì đó.

Nếu thật để người ta c.h.ế.t đói thì bọn họ phải chịu trách nhiệm!

Vẻ mặt Vương Tiểu Mai tuyệt vọng.

Không phải tất cả mọi người đều có vay có trả, cô ta hiểu quá rõ đạo lý này rồi.

"Cô thích ăn cay cũng không ăn chung được với bọn họ, không bằng nhân dịp này phân ra ăn một mình đi." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn là phân ra ăn một mình tốt nhất.

Như vậy không chắc chắn cô ta có thể cứu vãn chút thanh danh nhưng không làm vậy thì về sau sẽ còn ầm ĩ nữa.

Không ăn cơm chung một nồi, cô ta cũng không cần phải chú ý đến chuyện người khác có đủ lương thực hay không, cất kỹ lương thực của mình, chỉ cần không mềm lòng thì cô ta có thể giả bộ hồ đồ để lăn lộn.

Vương Tiểu Mai hơi do dự: "Phân ra ăn một mình trông giống như nhân duyên tôi không tốt nên bị gạt ra vậy, mất mặt nhường nào..."

"Hình như cô thật sự không nhận thức được rõ ràng thì phải... Nhân duyên của cô không tốt cả thôn đều biết." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn nên để em gái này nhận thức được rõ hiện thực một chút.

Vương Tiểu Mai: ...

Lâm Ngọc Trúc dịu dàng cười với cô ta: "Tôi đây cũng chỉ là sợ cô nghĩ quẩn học người ta nhảy sông tự vẫn mới hàn huyên tâm sự với cô." Nếu không phải thế thì cô sẽ để canh gà đó không uống mà tâm sự chuyện nhân sinh với cô ta à? Hay do canh gà không đủ hấp dẫn vậy.

Cũng không phải do cô suy nghĩ nhiều mà dựa vào sự hiểu biết của cô với Vương Tiểu Mai thì cô nhóc này có chút khí thế, nói không chừng sẽ thật sự nhảy xuống sông, cảm thấy như vậy thì mọi người liền huề nhau.

Vương Tiểu Mai: ...

"Hơn nữa cô không hăng hái nấu cơm còn không phải muốn trộm làm biếng à, vậy thà phân ra ăn một mình còn hơn, chỉ làm cơm cho mình vừa bớt sức lực vừa không sợ bị bắt bẻ, có lời bao nhiêu. Tuy xếp hàng phí chút thời gian nhưng có thể thoải mái hơn nha." Quan trọng là có thể thoát khỏi Triệu Hương Lan, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tương lai của một nhóm thanh niên trí thức mới đến khá đáng lo, mà với trí thông minh này của Vương Tiểu Mai, ách.

Lâm Ngọc Trúc sẽ không chỉ Vương Tiểu Mai đi vạch trần bộ mặt thật của Triệu Hương Lan, đường đời phải tự mình đi, biết người không rõ, phải đau đớn mới hiểu được.

Người khác không dạy nổi cũng dạy không được, huống chi hai người bọn họ còn không thân đến mức đấy, không cần thiết phải rước thêm phiền toái, dù sao thì Vương Tiểu Mai cũng không chắc chắn sẽ tin tưởng cô đúng không, có khi sau này lại coi cô là kẻ ty tiện bỉ ổi châm ngòi ly gián, khi ấy oẹ c.h.ế.t cô!

Hai con mắt Vương Tiểu Mai đảo đi đảo lại, đứng dậy đi ra bên ngoài: "Tôi phải suy nghĩ lại..."

Lâm Ngọc Trúc cũng đứng dậy theo, cô phải ra đóng cửa còn uống canh gà.

"Cái kia, cảm ơn cô nhé..."

Hả?

"Tôi biết ngay cô là người tốt mà."

Cho nên đây là cô được phát thẻ người tốt rồi hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play