Lý Hướng Vãn cảm thấy lời này rất chu đáo, nghĩ rằng thật ra Lâm Ngọc Trúc là một người tốt bụng: “Tôi định đến nhà trưởng thôn.”

Thấy Lý Hướng Vãn cầm đồ vật, Lâm Ngọc Trúc biết đại khái ý định của cô ấy. Ở điểm thanh niên trí thức, ai lấy đồ ra ngoài đều không giấu được. Khi Lâm Ngọc Trúc cầm một túi đường đỏ ra ngoài, cô không cố ý giấu, hơn nữa cô không cần gạt chuyện xây nhà.

Hai người nhìn nhau cười, Lâm Ngọc Trúc không định tiếp tục hỏi, cô nói: “Vậy cô đi đường chú ý chút.”

Lý Hướng Vãn gật đầu, đợi đến khi Lâm Ngọc Trúc đi được nửa mét, cô ấy lại gọi: “Thanh niên trí thức Lâm, hay là cô đi với tôi nhé.”

Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn Lý Hướng Vãn, lại nhìn sắc trời, phỏng đoán đối phương sợ lát nữa về một mình không an toàn. Cô nghĩ đi cùng cũng không mất miếng thịt, hơn nữa hai người cùng biết chi tiết xây nhà của nhau cũng tốt, giảm bớt sai sót lúc thi công.

Khi trưởng thôn nhìn Lâm Ngọc Trúc còn dẫn theo người đến, ông ta hơi sững sờ. Ông ta nghĩ không phải cô hối hận rồi, không muốn xây nhà? Dù sao cô không thể quay lại lấy đường đỏ được, đúng không?

…….

“Cháu cũng muốn xây nhà?” Trưởng thôn rất ngạc nhiên khi biết mục đích đến đây của Lý Hướng Vãn. Ông ta nhìn Lâm Ngọc Trúc rồi lại nhìn Lý Hướng Vãn, nghĩ thầm lứa thanh niên trí thức này chịu chi thật, người nhà bọn họ cũng thương con thật, đưa con gái nhiều tiền thế này.

Ông ở trong thôn quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mấy chục đồng tiền, có người có thể cũng chỉ có mấy chục đồng tiền tiết kiệm.

Ông thầm cảm thấy đối phương phá của, nhưng tất nhiên trưởng thôn sẽ không thể hiện, trái lại ông ta còn vui vẻ, ước gì lát nữa lại có hai thanh niên trí thức đến nói xây nhà, có càng nhiều thanh niên trí thức phá của như vậy càng tốt.

Lý Hướng Vãn vừa nghe trưởng thôn nói “cũng”, cô ấy lập tức biết mình đoán không sai, đúng là Lâm Ngọc Trúc đã đến nhà trưởng thôn để xây nhà thật. Cô ấy không tỏ ra khó chịu mà chỉ dịu dàng ngồi ở đó gật đầu với trưởng thôn.

Trưởng thôn lại ra vẻ suy nghĩ trầm tư: “Nếu hai cháu đều định xây nhà, hay là cùng xây một nhà?” Đến lúc đó ông ta bảo người dân giúp xây to ra, nói không chừng còn có thể cho thêm nữ thanh niên trí thức vào ở.

Nghĩ vậy, trưởng thôn cảm thấy mình thật thông minh.

Nhưng Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đều cười vô cùng nhã nhặn chứ không nói gì.

Trưởng thôn xấu hổ ho vài tiếng, mặt đỏ lên.

Lúc này, ai nói thì người đó xấu hổ.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn rất ăn ý không nói gì, trưởng thôn sống vài chục năm nên biết ý của hai người là gì, chỉ là ông ta cảm thấy quá lãng phí, tiền của hai người hợp lại có thể xây nhà lớn, đủ để năm sáu người ở.

Lý Hướng Vãn không ngốc, ý tưởng của cô ấy rất giống Lâm Ngọc Trúc. Nhà ở của cô ấy không khác Lâm Ngọc Trúc là bao, chỉ là cô ấy không biết mùa đông ở đông bắc lạnh như thế nào, cho nên không nghĩ xây thêm mái hiên. Lâm Ngọc Trúc hơi nhắc nhở, cô ấy lại không thiếu tiền, nên quyết định xây thêm mái hiên, vừa có thể nấu cơm vừa để đồ được.

Bọn họ lại nói chuyện trong chốc lát, chuyện này xem như được bàn xng.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nữ chính đi theo cô cũng tốt, đến lúc đó mọi người cùng nhau lo liệu cũng thuận tiện hơn chút. Huống hồ nữ chính làm gì cũng có nam chính giúp, nói không chừng cô còn có thể nhờ.

Ví dụ như đến công xã kéo gạch xanh, Lý Hướng Bắc trực tiếp nhận công việc này, đến công xã mượn xe bò với trưởng thôn, thuận tiện kéo luôn phần gạch xanh của Lâm Ngọc Trúc về.

Lâm Ngọc Trúc vừa cảm thán nữ chính tốt số, vừa cảm ơn hai người này, liên tục khen ngợi. Lúc này cô cảm thấy hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi, ừm, quá xứng đôi!

Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc còn chưa chọc thủng lớp giấy kia. Hai người bị Lâm Ngọc Trúc nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhưng hai người cũng cảm thấy thân thiết hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play