Lâm Ngọc Trúc vừa nói xây nhà, trưởng thôn lập tức giật mình, tim đập loạn xạ.
Cái này được đấy, thanh niên trí thức Lâm tự bỏ tiền ra xây nhà thì điểm thanh niên tri thức sẽ có một chỗ trống, nếu lại có thêm vài người như cô thì tốt quá rồi.
Trưởng thôn nghe Lâm Ngọc Trúc nói xong, ông ta cũng biết cô chỉ muốn xây nhà nhỏ, đủ một người ở. Ông ta suy nghĩ một chút rồi thử hỏi: “Hay là cháu xây cái lớn hơn chút. Nhỏ quá sợ cháu ở không thoải mái.”
Nếu như to hơn thì ông ta có thể sắp xếp nữ thanh niên trí thức mới đến vào ở.
Lâm Ngọc Trúc cười mỉm nhìn trưởng thôn, chậm rãi nói: “Cháu không có nhiều tiền như vậy. À phải rồi, nhà ở nhỏ như cháu nói tốn bao nhiêu tiền ạ? Nếu nhiều quá thì cháu lại không trả nổi.”
Trưởng thôn đỏ mặt, ông ta cũng biết có lẽ cô đã nhìn ra ý đồ của mình rồi. Ông ta sợ cô đổi ý nên vội vàng nói: “Nhà đất không tốn bao nhiêu. Lớn như điểm thanh niên trí thức cần trăm đồng, nhà nhỏ như của cháu chỉ cần khoảng bốn, năm chục đồng thôi.”
“Gạch bùn thì dễ rồi, nhà ai cũng có, cháu cứ mua mỗi nhà một ít là đủ dùng.”
“Nếu không thì cháu tự làm cũng được, đợi thu hoạch vụ thu xong mới xây thì có thể tiết kiệm tiền hơn, trong đội có gỗ, bác sẽ duyệt cho cháu. Còn tường ấm và giường đất, tốt nhất là cháu nên mua gạch xanh, dùng một ít cho giường đất, sau này ống khói có nghẽn cũng dễ xử lý hơn. Nếu cháu quyết định dùng gạch xanh thì đến công xã kéo, bác có thể duyệt cho cháu.”
“Về bàn ghế và đồ dùng trong nhà, cháu tìm Triệu Thiết Trụ trong thôn, cậu ta có thể đóng cho cháu, không tốn bao nhiêu tiền.”
“Cháu không cần trả tiền cho người trong thôn, đãi họ bữa cơm là được, tổng cộng hết năm mươi đồng.”
Trưởng thông thầm lên kế hoạch, ông ta chỉ cần nói xây nhà cho thanh niên trí thức, chắc chắn sẽ lấy được gạch xanh của công xã.
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe vậy, cô thấy xây nhà xong cô còn rất ít tiền.
Lúc này, cô cảm thấy may mắn vì mình có hệ thống, nếu không thì cô sẽ không tự tin xây nhà. Một căn nhà đất nhỏ đã đào hết của cải của cô, bây giờ cô ăn uống gì cũng phải mất tiền.
Bảo Lâm Ngọc Trúc tự đắp gạch bùn, không biết khi nào cô mới có thể xây nhà, chi bằng dùng thời gian này để nghĩ cách kiếm tiền. Lâm Ngọc Trúc không định tự làm, cô lại bàn bạc chi tiết cụ thể với trưởng thôn.
Cuối cùng, cô quyết định mua gạch bùn từ người dân. Không tiêu tiền của nhà trưởng thôn, cho nên ông ta đồng ý làm cầu nối giúp cô.
Còn nền, trưởng thôn không đề cập đến. Nhà được xây trong điểm thanh niên trí thức, chiếm không hết bao nhiêu diện tích. Nói khó nghe thì tuy Lâm Ngọc Trúc bỏ tiền ra, nhưng về sở hữu, nhà của cô thuộc điểm thanh niên trí thức.
Nếu Lâm Ngọc Trúc gả cho người trong thôn, nhà của cô thuộc về đội, muốn có nhà thì lúc đó trả tiền nền cũng không muộn. Nếu cô về lại thành phố, cô không thể mang nhà đi, suy cho cùng người dân trong thôn đều không chịu thiệt.
Lúc này, vụ cày bừa xuân vừa kết thúc, lại chưa đến vụ cày bừa thu, ngày mùa hè dài, sau khi tan làm thì mọi người đến giúp, chắc chắn sẽ xong trước vụ cày bừa thu. Xem như bọn họ đã bàn bạc xong chuyện xây nhà.
Lâm Ngọc Trúc cám ơn trưởng thôn thật lâu, sau đó cô lại từ chối vợ trưởng thôn một hồi rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trưởng thôn chứ không cầm túi đường đỏ theo.
Đúng là cô nên nhờ trưởng thôn giúp chuyện xây nhà, một mình cô khó mà làm được.
Một thanh niên trí thức mới đến nông thôn không có khả năng kêu gọi này, chuyện phức tạp trong đó quá nhiều. Cô nghĩ vậy nên thấy không đau lòng khi đưa bọn họ túi đường đỏ.
Lâm Ngọc Trúc gặp Lý Hướng Vãn khi đi được nửa đường. Hai người nhìn nhau một lát, đều không quá ngạc nhiên.
Ai cũng hiểu đích đến của đối phương là ở đâu khi chạm trán nhau trên con đường này.
Dù sao đều là người cùng nhà, cô không thể gặp nhau mà không chào một tiếng. Lâm Ngọc Trúc cười ha hả hỏi: “Cô làm gì đấy? Trời tối rồi, cô đi đường cẩn thận.”