Lâm Ngọc Trúc lắc đầu như trống bỏi, nói với vẻ khó xử: "Anh à, số táo này khó khăn lắm tôi mới giành được, nhập vào đã bảy hào rồi, anh không thể để tôi không kiếm được xu lãi nào như thế chứ, trong nhà tôi còn có mẹ già đang bệnh, dưới còn có các em, anh xem, anh trả thêm chút có được không?"
"Nghe giọng anh không giống là người bản địa?"
Lâm Ngọc Trúc thở dài thườn thượt, vẻ mặt khổ sở, khóc lóc kể lể: "Mẹ tôi gả chồng xa, ở nhà chồng không được yêu quý, cha tôi vừa mất, phòng ở nhà đã bị chú bác bá chiếm rồi, mẹ tôi không thể dẫn mấy anh em chúng tôi trở về nhà mẹ, phía bà ngoại tôi cũng không dễ dàng gì, giúp chúng tôi dựng một căn nhà thì không thể giúp thêm được gì nữa. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, dày vò cơ thể như vậy cuối cùng cũng hoàn toàn suy sụp, bây giờ cuộc sống của cả nhà chỉ trông chờ vào một mình tôi thôi."
Em trai bên cạnh Tô Đại Hạo nghe mà thấy lòng chua xót, trường hợp của cậu ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên thì nuôi mẹ già, dưới thì nuôi các em, cuộc sống lúc mới đầu khổ sở biết bao, cậu ta là người biết rõ nhất.
Vì thế cậu ta cũng đồng cảm mà nói với anh mình: "Trông dáng vẻ không giống đang nói dối."
Tô Đại Hạo trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Bảy hào rưỡi một cân."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu lia lịa, cười ngây ngô và nói: "Được, được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT