Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, cô phục luôn, Lý Hướng Bắc thật đúng là máy móc, sao không để Vương Dương chở Đổng Điềm Điềm chứ.
Ai? Cũng không đúng, người trong thôn nhiều như vậy, nhờ ai giúp không được, cho bọn họ một hai đồng, trong thôn có một rừng bác gái to lớn đến nguyện ý giúp đỡ.
Bảo cõng cô ta đi cũng có thể đồng ý.
Vương tiểu Mai đứng ở cửa dưới mái hiên dựng mũi lên ngửi ngửi, có chút nghi hoặc nói, “Sao tôi ngửi được một loại mùi trái cây, giống như là mùi dâu dại ấy.”
Lâm Ngọc Trúc: . . . Cô thật sự là mũi chó hả?
“Còn xem náo nhiệt gì nữa nữa, muốn đi vào hay không? Quần áo bị ướt hết rồi.”
“Không được, tôi phải trở về nấu cơm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT