Đối với chuyện nhỏ như chuyện Lâm Ngọc Trúc không đi làm việc, trưởng thôn cảm thấy không thuộc về quyền quản lý của ông ta, tiểu đội trưởng cũng cảm thấy giống như vậy, người này có đến cũng không làm được việc gì, ông ta cảm thấy quản không được.
Cứ như vậy không ai quản Lâm Ngọc Trúc nữa.
Thím Lý thấy Lâm Ngọc Trúc không đến liền cùng thím Vương nói thầm: “Bà xem trong số thanh niên tri thức chỉ có cô ta không đến đây làm việc, đây không phải là lười biếng sao!”
“Bà quan tâm cô ta làm gì, bà càng muốn cô ta đến, cô ta có thể kéo toàn bộ con gái trong thôn ra luôn, đến lúc đó bà xem người khác oán trách bà thế nào, lo làm đi, đừng có để ý con bé đó nữa.” Thím Vương nói xong, nghĩ đến Hoa Hoa nhà bà ta nói cái gì cũng không chịu đi ra ngoài làm việc.
Thím Lý nghĩ con nhóc này thật sự có thể làm việc này, hàm hồ nói: “Tôi chỉ tùy ý nói hai câu, làm sao lại nhìn chằm chằm vào con bé đó chứ.”
Thím Vương gật đầu, không để ý lắm: “Dù sao ít nhìn chằm chằm con bé đó là được.”
. . .
Củ cải đường còn có thể đợi một đoạn thời gian nữa là thu hoạch, lần này Vương Tiểu Mai dẫn Lâm Ngọc Trúc đến xem, ngược lại nhiều loại rau trên đất trồng đã chín, không hề ít nên hai người mau chóng thu hoạch.
Lâm Ngọc Trúc bị cô ta lôi kéo không còn cách nào khác, đành phải đi theo phía sau Vương Tiểu Mai nghe cô ta chỉ huy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT