Cuối cùng Vương Tiểu Mai cũng không nói cô ta lấy loại hạt giống đó ở đâu, xem ra cô ta không đến mức ngu ngốc, còn biết giấu nghề.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất vui mừng, hy vọng Vương Tiểu Mai đừng quá ngu ngốc, cô tâm tính lương thiện sẽ không hại cô ta, nhưng những người khác thì chưa chắc.
Vì vậy, Lâm Ngọc Trúc tận tâm dặn dò cô ta: “Đừng nói với người khác chuyện này, cô cũng lớn tuổi rồi, cũng nên có mắt nhìn.”
Vương Tiểu Mai gật đầu thật mạnh một cái nói, “Tôi không nói cho người khác biết, tôi chỉ nói với cô.”
Lâm Ngọc Trúc không biết vì sao bản thân lại lọt vào mắt xanh của cô gái này.
“Cô lấy củ cải đường chuẩn bị nấu đường? Không đúng, lúc này cô còn chưa phân ra, đến lúc đó cô nấu thế nào?”
“Tôi có một căn nhà trên núi.” Vương Tiểu Mai thấp giọng nói.
Lâm Ngọc Trúc: . . .
Lâm Ngọc Trúc cố ý quan sát Vương Tiểu Mai từ đầu đến chân mấy lần, trong lòng tràn đầy bội phục, nhưng cô thật sự không nhìn ra được tiểu pháo hôi này giấu mình sâu như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT