Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới lừa dối người niên đại này dễ như vậy, nghĩ lại thì lúc mặc cả ở chợ đen hôm đấy Bàn Tử này cũng không dễ lừa dối như vậy, sao hôm nay dáng vẻ hơi IQ không cao vậy.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, hơi chân thành nói: "Có thật hay không thì em không biết, dù sao thì cô gái béo này cũng nói như vậy, em cảm thấy là có thể thử một chút, cũng đâu thiếu đi miếng thịt nào đâu, ngộ nhỡ thành sự thật thì sao, anh nói có đúng hay không?"
Lâm Ngọc Trúc lại chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn nói: "Quan trọng là anh phải có tin tưởng kiên định, tin tưởng mình."
Lý Bàn Tử chớp mắt mấy cái, suy nghĩ đi suy nghĩ lại lại hơi nghi ngờ hỏi: "Cô gái kia gầy thật à?"
"Ừm, gầy xuống thế mà ưa nhìn hơn nha." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả gật đầu nói, sau đó lại hỏi: "Anh Bàn Tử, điều kiện cuộc sống của anh thật tốt, em thấy mỗi ngày anh đều đến quán cơm ăn cơm, anh làm công việc gì mà có tiền như vậy?"
Lắc lư một vòng lớn, lúc này Lâm Ngọc Trúc mới tiến vào chủ đề chính.
Lý Bàn Tử chỉ coi là tán gẫu chuyện thường ngày nói: "À, anh là người bán hàng cho công ty lương thực, tiền lương một tháng cũng chỉ bằng anh ăn một bữa cơm thôi. Anh đây là do trong nhà không có ai chăm nên không thể không đến quán cơm mua, tiện thể mua một ít cho anh Quận, từ khi anh ấy làm người đưa thư càng không để ý tới cơm hơn, ở đây lại không có người nhà..."
Lời đã nói được một nửa, Bàn Tử liền ngậm miệng lại không nói nữa, dáng vẻ giống như đang kiêng kị thứ gì vậy.
Lâm Ngọc Trúc làm như không phát hiện, vẫn hoà thuận vui vẻ cười nói chuyện phiếm như cũ: "Nghe lời này, nhà anh Bàn Tử ai cũng mặc kệ anh rồi." Nói xong còn hơi đồng cảm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT