Vương Tiểu Mai đói bụng một ngày trời, Lâm Ngọc Trúc bận rộn hơn nửa buổi chiều cũng vô cùng đói. Sau khi Vương Tiểu Mai hạ sốt, rồi lại kê đơn thuốc xong, theo ý tứ bác sĩ là có thể trở về rồi, nếu uống thuốc còn không hạ sốt thì quay lại.
Lúc hai người Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc đi ra khỏi bệnh viện trời đã tối rồi, cả hai đều đói lả với nhau rồi, bụng đều kêu ùng ục.
Lâm Ngọc Trúc tưởng tượng phải trở về thôn trong tình trạng bụng trống rỗng như vậy thì liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không được, Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ vẫn là mang theo Vương Tiểu Mai đến tiệm cơm quốc doanh thử vận may vậy.
Tới cửa xem xét còn chưa đóng cửa, vì thế hai người bọn họ vội vàng mở cửa đi vào, vừa mở cửa thì nhìn thấy một người mập mạp ở bên cửa sổ đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, Lâm Ngọc Trúc ra hiệu Vương Tiểu Mai ngồi chờ cô.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc cũng chạy đến bên cửa sổ, thì nhìn thấy cái người mập mạp ấy đang có vẻ mặt lấy lòng nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bị anh ta lấy lòng nên không còn vẻ khó chịu nhiều như trước nữa, hừ lạnh nói: "Đầu bếp đã tan tầm, lúc này cũng chỉ có thể làm cho các người hai bát bánh canh, cái khác tôi cũng không biết làm.”
Gã mập mạp lập tức cười ha hả nói: "Được, được, bánh canh cũng được, ai mà không biết trong tiệm cơm quốc doanh này thì bánh canh mà cô em làm là ngon nhất chứ.” Nói xong lại ngu ngơ mà cười.
"Một bát bánh canh một phiếu lương thực ba hào."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT