Lâm Ngọc Trúc mới không thèm để mấy lời nói tổn thương người khác như này ở trong lòng, chỉ chậm rì rì nói: “Người già đúng là tốt thật, lúc nào cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của hậu bối, khi chiếm không được thì nhờ vào da mặt dày cũng có thể bưng bít cho xong.”
Thím Lý bị nói vậy thì mặt đỏ lựng, trong lòng tức giận, nha đầu này mắng bà ta da mặt dày sao?
Lâm Ngọc Trúc tay cầm liềm, xắn tay áo lên, lạnh lùng nhìn thím Lý, ý là nào, tiếp tục đi....
Thím Lý nhìn chằm chằm vào chiếc liềm sắc nhọn trong tay cô, thấy thật kinh sợ.
Đến thím Lý Tứ còn chơi không lại con nha đầu này, bà ta vẫn nên thôi đi thì hơn.
Lần này tiểu đội trưởng có lòng tốt để tổ hợp đội Tống Chí Cao với Lâm Ngọc Trúc cố định luôn, anh ta phát hiện Lâm Ngọc Trúc với mấy bà cô trong thôn có xích mích với nhau, dù nghiêm túc làm việc cũng có thể gây ra chút chuyện, vẫn là thanh niên trí thức với thanh niên trí thức làm thành một đội thì tốt hơn.
Lần này Lâm Ngọc Trúc cũng không bài xích đồng chí Tiểu Tống nữa, dù sao đứa nhỏ này cũng biết phân biệt tốt xấu, mặc dù làm việc chẳng ra làm sao cơ mà người ta còn biết cảm ơn.
Cho rằng gặt hết lúa là xong chuyện rồi sao? Còn cần phải tuốt hạt ra rồi tách vỏ trấu nữa, suốt hai hôm đó trên người Lâm Ngọc Trúc không nơi nào là không có vỏ trấu, trên mặt trên đầu đều có, giống như một người lúa mạch nhỏ vậy.
Nếu như không phải cô có nhà tranh, có khi bây giờ tắm rửa cũng là một vấn đề khó khăn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play