Mượn lần đầu tiên, khó tránh khỏi không mở miệng mượn lần thứ hai, mượn nhiều lần đã quen, về sau cô mà không cho mượn thì cô chính là người xấu đâu.
Vậy không bằng ngay từ đầu liền không để chuyện như thế xảy ra, trực tiếp từ chối.
Trương Diễm Thu cúi đầu, nhìn qua giống như là vô cùng mất mát, nhưng trên mặt lại là bộ dáng hận Lâm Ngọc Trúc đến xương tuỷ, có tiền mua đồ ăn đồ dùng, vậy mà lại không có tiền cho cô ta mượn, Lâm Ngọc Trúc sao có thể ích kỷ như vậy.
Trương Diễm Thu ngẩng đầu nhìn những người trước mắt này, cô ta đều đem bọn họ ghi nhớ trong lòng, những người này cũng giống như vậy, không có một người tốt, tầm mắt Trương Diễm Thu dần dần dừng lại trên người Lý Hướng Bắc, đáy mắt cô ta là từng tia từng tia quấn quýt si mê, nếu mà không có Lý Hướng Vãn thì Lý Hướng Bắc nhất định sẽ không... tàn nhẫn như vậy.
Trương Diễm Thu cho rằng vừa rồi cô ta cúi đầu thì không ai có thể nhìn ra hận ý trên mặt cô ta, nhưng Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cười lạnh, Trương Diễm Thu vậy mà còn hận cô đấy, chậc.
Chờ đoàn người bọn họ đến kho thóc của đại đội, thì đã thấy cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt rồi, dân làng mượn lương thực thế nhưng còn không ít, ngẫm lại một chút liền hiểu được, đụng tới ngày mùa thu hoạch, lượng lao động phần lớn đều ăn nhiều hơn một chút, một nhà từ trên xuống dưới hơn mười cái miệng, có thể tưởng tượng bữa cơm này phải ăn bao nhiêu lương thực đâu, lương thực không đủ thì người đến mượn liền nhiều hơn một chút.
Lúc này không riêng gì đại đội trưởng ở đây, ngay cả trưởng thôn cùng kế toán còn có nhân viên ghi điểm cũng đều ở đây.
Vương Dương dẫn mọi người đi tới bên cạnh trưởng thôn, cười nói: "Chú, thanh niên trí thức mới tới năm nay cũng không đủ lương thực, cháu dẫn bọn họ tới đây lĩnh lương thực.”
Trưởng thôn cau mày gật đầu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT