Sau khi tôi ăn xong Lý Đỗi Đỗi dập lửa, chúng tôi tiếp tục lên đường. Khi mặt trời xuống núi, tôi nhẩm tính thời gian, thầm nghĩ phải chăng sắp đến giờ hắn bất tỉnh. Nhớ lại cảnh mồ hôi thấm ướt cả áo của hắn hôm qua, tôi có chút căng thẳng nói, “Chúng ta phải đi đâu và phải đi bao lâu nữa? Nếu lát nữa anh không khỏe cứ để em dìu anh đi.”
Thật hiếm thấy, Lý Đỗi Đỗi không hề có ý kiến gì với câu “em dìu anh đi” của tôi. Hắn trầm mặc một chốc, chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước, “Sắp rồi.”
Lúc nói câu này chúng tôi vừa leo lên một ngọn núi, Lý Đỗi Đỗi chỉ xuống dưới nói, “Đến đó là được.”
Tôi nhìn theo xuống dưới liền thấy một thung lũng được bao bọc bốn phía bởi núi non trùng điệp. Ở đó vừa tăm tối vừa ẩm ướt, làn gió thổi lên cũng mang theo sự lạnh lẽo.
Ở giữa thung lũng có lẽ do thiếu sáng nên cây cối đều khô cằn, và bên trong cánh rừng khô cằn đó có một ngôi nhà mái ngói không hề phù hợp với quang cảnh xung quanh.
Tôi đánh giá căn nhà, thầm nghĩ bất luận từ góc độ phong thủy hay kiến trúc, xây nhà ở nơi không nước không ánh sáng thế này thật sự không tốt lắm…
Song khi nghĩ đến hai đêm hôm trước phải ngủ ở sơn động và căn nhà gỗ, bây giờ được chuyển sang nhà mái ngói, tuy địa hình không tốt nhưng dù sao điều kiện ăn ở đã được nâng cấp rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT