“Tôi thấy anh trai tôi, Lý Đỗi Đỗi, rất thích cậu đó.”
Lý Bồi Bồi ngồi bên cạnh, vừa gặm cánh gà nướng vừa nói với tôi, “Lần trước khi cậu xuống lầu cùng bạn học cũ nói chuyện, tôi thấy anh ấy khoanh tay đứng ở đầu cầu thang, nhìn người bạn đó rất lâu với vẻ mặt vô cùng u ám.”
Tôi lấy cọ chấm thêm nước tương rồi phết lên mấy miếng thịt trên vỉ nướng, vừa nướng tôi vừa lườm cô ấy một cái, “Cậu chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tôi không tin.”
Tuy Lý Bồi Bồi là em gái của Lý Đỗi Đỗi, nhưng do tính tình quá đơn thuần nên tôi không tin vào trực giác của Bồi Bồi.
Mặc dù…. Cả hai người đều là ma cà rồng.
“Tôi cũng cảm thấy Lý Đỗi Đỗi thích cô nữa”, mỹ nhân ngư Mỹ Mỹ dựa người vào bờ hồ, nhón lấy một con cá nói.
Tôi khinh ghét nhìn cô ấy, “Mỹ Mỹ à, mỹ nhân ngư các cô ăn thịt đồng loại hả?”
“Sao cá mập cũng ăn đó, cô không thắc mắc đi?”
Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý nên nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ biết miễn cưỡng chêm vào một câu, “Ăn ít thôi, nhìn xem cô đã tròn như thế này rồi, vòng eo cá mập chưa chắc to bằng cô đâu.”
“Đừng có mà đánh trống lảng.”, Mỹ Mỹ vẫn không nhúc nhích, chỉ lười biếng quẫy quẫy cái đuôi của mình, “Lần trước tôi thấy Lý Đỗi Đỗi đứng ở trạm xe buýt chờ cô, lúc trời mưa phùn, anh ta còn mang theo ô cho cô nữa mà. Ông chủ phòng trọ của chúng tôi là người như thế nào chứ, có thể tùy tiện đối xử tốt với người khác sao?”
“Ừ, không nói xấu hãm hại cậu đã không tệ rồi, còn đối tốt với cậu, còn đem ô cho cậu nữa?”, Lý Bồi Bồi vừa nhai vừa phụ họa theo Mỹ Mỹ, “Nếu như anh ấy không có ý gì với cậu, chả lẽ anh ấy đổi tính rồi? Trời sập xuống có khi còn dễ hơn đấy!”
“Đưa ô cho tôi vì tôi không có ô, hơn nữa anh ta đưa ô xong cũng lập tức về ngay.”, tôi giải thích, “Hai người nghĩ nhiều quá rồi, cả khu chung cư này hai người phải nói là nhiều chuyện nhất đấy.”
“Tôi... tôi cũng cảm thấy.... ông chủ thích cô...”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói sợ sệt của một thiếu niên, tôi quay đầu nhìn liền thấy người sói nhỏ tay cầm trái bắp nướng ngồi chồm hổm trong góc.
Nói xong câu này, mặt của nó đỏ lựng cả lên, khi thấy tôi nhìn nó, nó càng xấu hổ hơn. Nó cúi thấp đầu, vẫn ôm khu khư trái bắp, lắp bắp nói: “Hai người... gặp được nhau, không phải là nhờ tôi sao?”
Phải, tôi và Lý Đỗi Đỗi gặp được nhau là nhờ con sói nhỏ này.
Hôm đó là một đêm trăng tròn.... Tuy ở một thành phố như Trùng Khánh rất khó có thể nhìn thấy ánh trăng nhưng điều đó không ngăn cản được người sói nhỏ hóa sói.
Cũng không hề ảnh hưởng người sói này đi cướp đồ ăn của tôi.
Hai mươi ba năm cuộc đời của tôi trải qua rất êm đềm, bình thản. Đi học, yêu đương, thất tình, tốt nghiệp, rồi sau đó bắt đầu công việc mà mình yêu thích nhất ------ vẽ truyện tranh.
Nhưng thật đáng tiếc, tôi chả phải là một con người thú vị, cho nên biên tập viên đã quăng vào mặt tôi một nhận xét rằng, “Nét vẽ của em thì cũng tạm, nhưng nội dung lại quá nhạt nhẽo”. Thời gian đó, cuộc đời của tôi dường như bế tắc.
Thất tình, thất nghiệp, ba mẹ không đồng cảm, bạn bè thì không ủng hộ. Ước mơ như bọt xà phòng, hiện thực một mảnh thê lương, tương lai.... thật quá ảm đạm.
Tôi dùng tất cả tiền còn lại của mình, mua hết lương thực cho tuần cuối cùng.
Tôi nghĩ, sống tạm cho hết tuần, đợi hợp đồng thuê nhà hết hạn và ăn hết đống này, tôi sẽ về nhà chấp nhận sự sắp đặt của ba mẹ, ngoan ngoãn đi theo con đường “chính đạo” như bao người.
Nhưng tôi lại ngàn vạn lần không ngờ, trong hoàn cảnh như thế này, tôi lại bị người ta cướp thức ăn.
Còn là bị người sói cướp nữa chứ...
Lúc chạy đuổi theo tôi một chút do dự cũng chẳng có, chỉ nghĩ mình tuyệt đối không để kẻ khác cướp mất đồ ăn của mình.
Cho dù thời hạn theo đuổi ước mơ chỉ còn một tuần nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi nó đến giây phút cuối cùng.
Đồ ăn, tuyệt đối không thể mất!
Địa hình ở Sơn Thành có chút đặc biệt, “người” giật đồ ăn của tôi đang chạy ở con đường phía dưới, còn tôi thì lại đang chạy trên một con đường ở phía cao hơn. Khi thấy gã chuẩn bị quẹo ở góc cua và chạy thoát, tôi liền cắn răng, nhắm chặt mắt dồn hết sức bình sinh, trực tiếp phi thân lao về phía tên cướp.
Khi tôi đã giữ chặt được “người” đã cướp đồ ăn của tôi thì tôi phát hiện hình như có gì đó sai sai...
Cái “người” này....
Vai cực rộng, người cực nhiều lông...
Tôi ở trên nhảy xuống nên tay tôi mắc trên cổ của gã, việc cố gắng níu gã lại khiến hai tay tôi đau muốn đứt lìa, thế nhưng gã một chút suy chuyển cũng không có.
Tôi ngửi thấy trên người gã có mùi của thú hoang dã. Rồi gã từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm tôi, người đang vòng tay treo tòng teng trên cổ gã. Ánh mắt màu xanh lục của gã âm trầm đáng sợ, còn cái răng nanh bên khóe miệng thì trông vô củng sắc nhọn và đáng sợ.
Yêu... yêu quái?
Trước khi nó há miệng ra, tôi đã nhanh tay tát một cái “bốp” vào mặt nó, khiến cái đầu mới nghoẹo một chút qua hướng tôi liền quay lại vị trí cũ.
“Á, cứu tôi với!”, tôi nhanh chóng bò khỏi người nó, chạy trối chết về phía bên cạnh, vừa chạy tôi vừa nhặt đá ném về phía nó, la to, “Cứu tôi với! Có yêu quái!”
Tên yêu quái đó kêu lên vài tiếng đầy ủy khuất thế nhưng lại không có vẻ gì là muốn đuổi theo.
Nhưng tôi chỉ một lòng muốn chạy thoát, tôi kinh hồn bạt vía vừa chạy vừa la được khoảng 10m, bất ngờ cổ áo phía sau bị nhấc lên, thế là tôi giống như một con gà nhép bị người ta xách về.
Người trước mắt tôi, mái tóc màu vàng, đeo kính vàng kim, người mặc vest, chân mang giày da. Một tay hắn xách tôi lên, tay còn lại thì nhét vào túi quần, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét, “Này, cô dọa vật nuôi của tôi sợ rồi đó.”
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, lại quay sang nhìn con yêu quái gần đó.
Vật nuôi?!
Cái thứ thân cao hai mét, vai rộng eo thon, toàn thân lông lá, hai tai dựng đứng kia là vật nuôi của hắn ta sao? Tôi không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng có chuyện lại khiến tôi khó hiểu hơn đó là, cái tên người sói kia khi thấy người đàn ông này thì đôi mắt ẩn sâu trong gương mặt đầy lông lá của nó thoắt cái biến đổi.
Nó đem tất cả chocolate trong túi nilon một nắm lấy ra hết, ngay cả vỏ cũng chưa kịp bóc đã ngốn hết vào miệng.
“Chậc”, người đàn ông kia tặc lưỡi. Hắn rút tay kia ra khỏi túi quần, từ đầu ngón tay thoáng chốc xuất hiện một dây xích sắt màu vàng. Bằng tốc độ ánh sáng, cái xích sắt đó lao đến nhanh như tên bay, quấn quanh miệng của con yêu quái kia hệt một con rắn, khiến đầu của nó giật mạnh về phía sau. Hành động này coi như đã ngăn cản động tác ăn chocolate của con yêu quái.
“Ô ô...” con yêu quái muốn nói chuyện, nhưng vì sợi xích sắt quấn miệng nó chặt quá nên không thể nói ra thành tiếng.
Tay người đàn ông kia lại ra sức, mạnh mẽ kéo con yêu quái kia về phía chúng tôi. Nó giống như một ngọn núi, “đùng” một cái ngã sóng soài dưới chân hắn, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, người sói các ngươi không được tùy tiện ăn chocolate cơ mà, ăn vào sẽ chết đấy.”
Tôi trơ mắt nhìn màn kịch có chút huyền ảo trước mắt, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Mà thôi, mặc kệ tất cả, tôi lúc này chỉ có một nghi vấn, “Ăn chocolate mà ‘bị’ chết không phải là chó à? Sói cũng bị sao? Người sói cũng bị sao?”
Người đàn ông tóc vàng đó quay đầu nhìn tôi, híp mắt nói, “So với con người bình thường, lá gan cô cũng lớn phết nhỉ?”
Khi hắn vừa nói xong câu này, tên người sói thân như bồ tượng nằm dưới đất giống như trẻ con hờn dỗi, cố gắng bò dậy, đẩy người đàn ông kia một cái. Lực đẩy rất lớn nên chuẩn xác đẩy hắn xuống bậc thang bên cạnh.
Người đàn ông tóc vàng đang xách tôi, cho nên tôi cũng cùng hắn ta ngã xuống. Tôi nhắm chặt hai mắt, chỉ nghĩ nó đẩy mạnh như vậy, đầu tôi mà đập vào bậc thang đá, chắc chắn “đậu hũ” sẽ văng tung tóe!
Tuy nhiên một chút đau đớn như dự tính cũng không có.
Tôi chỉ cảm giác được, trước khi tôi rơi xuống, đã có người vòng tay ôm lấy eo tôi, sau đó ôm tôi quay một vòng. Thế nên bây giờ thân tôi đang nằm đè lên trên thân của ai đó, còn môi... cũng đang chạm vào môi của ai đó.
Tôi trừng to mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Tôi cảm nhận được môi của mình đã bị dập, có ít máu chảy ra, nhuộm đỏ cánh môi nhợt nhạt của hắn. Tuy chỉ là một vệt máu nhỏ nhưng lại khiến ánh mắt của hắn linh động và sáng lên lạ thường.
Ánh mắt của hắn tôi không hiểu lắm. Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, liền phát giác ra tư thế nằm trên bậc thang của hai chúng tôi mờ ám đến chừng nào. Tôi nằm trên, còn hắn nằm dưới.
Một tay hắn đỡ lấy eo tôi, còn một tay.... không sai không lệch đặt ngay trước ngực tôi.
“Á.......................”
Tôi thất kinh hét một tiếng, sau đó loạng choạng bò dậy, lùi về sau hai bước, ôm chặt ngực rồi đứng đó sợ hãi nhìn hắn. Tôi hết nhìn con yêu quái bên cạnh lại quay sang nhìn hắn.
Lúc này, hắn mới từ bậc thang ngồi dậy. Hắn thè lưỡi ra, tốc độ chậm rãi, mang theo vài sự dịu dàng mà tôi không hiểu được, liếm sạch vết máu trên miệng của mình. Hắn ta cúi thấp đầu ngồi đó một chốc, không biết tại sao tôi cảm thấy hô hấp của hắn có vẻ khá nặng nề. Sau đó, hắn ngẩng đầu, mắt không thèm nhìn tôi mà quét thẳng đến chỗ con yêu quái, “Ra ngoài đi họp có một chút mà ngươi đã gây rắc rối cho ta rồi.”
Người sói đó cả người run rẩy, “Tôi... tôi... sau khi tôi hóa sói, tôi thật sự không khống chế nổi mình! Tôi thật sự rất muốn ăn Chocolate.”
Tôi, “......”
Xin lỗi nhé, người nghèo như tôi, cũng chỉ vì thèm nên mới mua thêm vài thanh chocolate, vậy mà lại khiến ngươi nổi “thú tính”, thật có lỗi!
Tôi có cảm giác, đây không phải là một người sói chân chính...
“Về nhà cấm túc suy ngẫm!”
Sau khi nói xong, hắn ta đứng dậy, tay vừa huơ một cái, một đầu sợi xích sắt quăng dưới đất tự động luồn vào lòng bàn tay. Còn đầu kia, khi nãy quấn quanh miệng của con yêu quái giờ đã tuột xuống quấn quanh cổ. Người đàn ông tóc vàng đó không gỡ ra cho nó mà cứ thế trực tiếp kéo nó đi. Đợi đến khi người sói kia đi ngang qua tôi, bước chân của hắn ta khựng lại.
“Hửm.....”, hắn đứng trên bậc thang, lườm người sói một cái.
“Gì thế ạ?”, người sói ngớ ra nhìn lại hắn:
“Ngươi vác cô ta theo luôn.”
“Vác cô ta?”
“Vác tôi?”, tôi ngạc nhiên nói.
“Cô ta đã thấy được hình dạng thật của ngươi, phải vác về.”
Tôi quay đầu nhìn người sói, chỉ thấy nó gãi gãi cái đầu đầy lông của mình rồi nói, “Xin lỗi cô.”
Sau đó, nó huơ tay một cái, trước mắt tôi một mảng tối đen.
Khi tôi tỉnh lại thì đã trở thành một cư dân trong tòa chung cư 8 tầng cũ kĩ này. Tôi biết được, người đàn ông tóc vàng kia gọi là Lý Đỗi Đỗi, hắn ta là một ma cà rồng, là loại ma cà rồng lợi hại có thể tự do đi dưới ánh mặt trời. Hắn ta cũng là chủ của tòa chung cư này, tòa chung cư mà dân cư đều là những yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết....
Đương nhiên là trừ tôi ra.
Người sói nhỏ lúc không biến hình chỉ là một thiếu niên gầy yếu, lại hay xấu hổ, thậm chí là nhát gan. Nó nhìn tôi một cái, tiếp tục nói, “Ngày hôm đó, ngày mà hai người gặp nhau ấy, sau khi bắt tôi về chủ nhân liền nhốt tôi lại.”
“Đương nhiên là người nhốt tôi vào phòng của tôi. Trong phòng tôi có một cái gương rất lớn. Sau khi đem nhốt tôi vào cái lồng sắt xong, chủ nhân đứng trước gương thất thần một hồi lâu...”, người sói nhỏ sợ sệt bổ sung thêm, “...Người còn sờ vào môi mình nữa...”
Tôi hoảng hốt nhớ lại sự tiếp xúc trong thời điểm hỗn loạn kia. Cái đó còn không được tính là hôn, Lý Đỗi Đỗi là một ma cà rồng, chả lẽ lại để ý chuyện nhỏ nhặt này?
Tôi còn đang ngâm cứu vấn đề trên thì bất ngờ “bang” một cái, cửa tầng thượng bị ai đó đẩy ra. Gương mặt mười năm lạnh nhạt không đổi của Lý Đỗi Đỗi xuất hiện, “Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi.”, hắn híp mắt, “Không cho phép nướng đồ ăn trên sân thượng.”