Tôi cố gắng tiêu hóa tất cả sự việc, “Chỉ trong vòng mấy tháng, các cậu thế nhưng đã làm được chừng ấy chuyện?”
“Tớ không có tham gia vào”, Bồi Bồi nói, “Tớ còn phải đi dạy, tất cả đều do anh tớ mang theo một bụng lửa giận mà tự tay làm hết. Tớ nghe nói, nhân viên của Hiệp hội hiện tại khi nghe thấy anh ấy nghỉ phép còn vui mừng hơn bản thân họ được nghỉ. Chỉ là, tất cả những việc này sớm đã giải quyết xong từ hơn nửa tháng trước rồi.”
Tôi ngẩn ra, “Xử lý nhanh đến thế sao?”
“Chứ còn gì nữa?”. Bồi Bồi mờ ám nhìn tôi cười, “Anh tớ mấy tháng nay không về nhà một lần. Bận rộn suốt một thời gian, lúc quay về câu đầu tiên hỏi lại là…”, Bồi Bồi hất mặt, học theo điệu bộ của người nào đó, lạnh lùng trầm giọng nói, “Tô Tiểu Tín đâu?”
Không biết vì Bồi Bồi giả vờ quá giống hay do cô ấy miêu tả quá giàu tính hiện thực mà trong chớp mắt, tôi liền tưởng tượng ra được bộ dáng ngày ấy của Lý Đỗi Đỗi.
Hắn mang theo gọng kính vàng, đứng trước tòa chung cư, sống thưng thẳng tắp, mặt mũi khó chịu, giọng điệu lạnh lùng truy hỏi, “Tô Tiểu Tín đâu?”
Tuy rõ ràng không nhìn thấy hay nghe thấy gì, nhưng câu nói kia như xuyên qua thời gian không gian và bay đến trước mặt tôi, khiến tôi bất giác có chút sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play