Tình trạng này kéo dài được 2 tuần. Đến cuối tuần tôi bị mẹ kéo ra khỏi nhà đi chợ, trên đường đi, bà không ngừng khuyên răn tôi, “Con vừa trải qua một chuyện lớn như này, ba mẹ không lo chuyện gì khác, chỉ lo cho sức khỏe của con. Chỉ khi con ở nhà, ba mẹ mới có thể chăm sóc con, hơn nữa ba mẹ đã không còn phản đối chuyện con vẽ truyện tranh nữa. Công việc này của con cũng không đòi hỏi môi trường làm việc, ở đâu vẽ mà chẳng được, cớ gì một mực muốn dọn ra ngoài.”
Tôi im lặng không nói.
Tôi không cách nào giải thích với họ lý do. Các ông bố bà mẹ chắc đều thế này, họ có thể là người quan tâm bạn nhất trên đời nhưng không nhất định là người hiểu bạn nhất.
Tôi cúi đầu đẩy xe đi trong siêu thị, bất ngờ, chiếc xe đụng phải một người khiến nó hơi nghiêng sang bên cạnh, “Xin lỗi”. Tôi vô thức nói xin lỗi, nhưng khi vừa ngẩng đầu tôi liền sững sờ.
Lý Đỗi Đỗi trong bộ tây trang đang đứng trước xe đẩy. Gọng mắt kính màu vàng kim vẫn sáng chói y hệt như trước đây.
Hơn ba tháng không gặp, hắn một chút cũng không thay đổi gì, tuy vẫn là gương mặt quen thuộc ấy nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến tim tôi đập “thình thịch”.
Tôi vẫn luôn cho rằng khi gặp lại, tôi nhất định sẽ hỏi Lý Đỗi Đỗi thời gian qua hắn đã làm gì, tại sao lại biến mất không tung tích, có phải thật sự bận đến nỗi ngay cả tin nhắn cũng không thể trả lời. Nhưng khi thời khắc đó thật sự đến, câu nói duy nhất không ngừng xoay vòng trong đầu tôi lại là, “Ấy, Lý Đỗi Đỗi, sao anh lại tìm được tôi trong lúc lạc lối thế này?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play