Mười ngày, tôi nghĩ, đó là giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi dành cho Lý Đỗi Đỗi.
Sau khi cùng hắn ta sống chung nhà, tôi luôn ấp ủ ý nghĩ, “Người này chỉ đang muốn cứu mạng mình” và sẽ cố gắng chung sống hòa thuận với hắn.
Nhưng mà, nhưng mà…..
Tại sao thái độ của hắn lại chẳng khác gì đang cứu 1800 mạng cả nhà tôi vậy?!
Lúc bắt đầu cũng chẳng có gì vì hắn tương đối bận rộn. Hằng ngày khi mặt trời vừa lặn là hắn liền đi làm, sáng sớm lúc mặt trời vừa ló dạng mới về nhà. Mà thời điểm đó lại là lúc tôi vừa ngủ được 3 tiếng, ngay lúc giấc đang nồng.
Buổi trưa 12 giờ tôi thức dậy, Lý Đỗi Đỗi đã chui vào nằm ngủ trong quan tài của hắn. Buổi chiều khi tôi đi loanh quanh phòng vận động, Lý Đỗi Đỗi vẫn còn đang ngủ. Đến tận lúc hoàng hôn hắn mới tỉnh lại. Chúng tôi miễn cưỡng ăn chung một bữa cơm, sau đó hắn liền thu dọn đồ đạc tức tốc đi làm. Thế là thời gian ban đêm dài đằng đẵng sắp tới, cả căn nhà chính là giang sơn của một mình tôi.
Thời gian biểu của chúng tôi hoàn hảo lướt qua nhau. Mỗi ngày chỉ cần “ăn” đối phó với hắn một bữa cơm. Sự nhẫn nại này ít ra tôi cũng còn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT