"Đừng nhìn nữa", Lý Đỗi Đỗi nói với tôi.
Nhưng khi tôi vừa quay đầu thì ánh sáng xung quanh dần biến mất, mặt trời bây giờ đã lặn xuống đường chân trời. Trên không trung có một vầng trăng sáng rực tròn vành vạnh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo xuống bãi biển. Bồi Bồi và những người khác đã đến đứng trong rừng dừa, trên bờ cát bây giờ chỉ còn lại vết máu bầm đen của A Hứa ban sáng.
Mỹ Mỹ, hai anh em mỹ nhân ngư và cặp vợ chồng hải tặc kia đều không thấy đâu nữa.
Tôi đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vì đây là giấc mơ của Mỹ Mỹ, giống như việc không muốn nhìn thấy chúng tôi, cô ấy hoàn toàn có thể chi phối không gian cùng thời gian thông qua ý nghĩ. Những thứ cô ấy mơ thấy đều là những chuyện cô ấy quan tâm, hay nói đúng hơn, đó là những kí ức đã khắc sâu vào tâm khảm. Chính vì vậy mới có việc lướt qua những thời điểm không quan trọng.
Giống như việc vẽ truyện tranh, tác giả sẽ giản lược các tình tiết không hay để tránh lãng phí thời gian của độc giả.
"Bọn họ đang ở đâu?", tôi hỏi Lý Đỗi Đỗi, nhưng lời còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy từ sâu trong rừng dừa truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiếng kêu đó thảm thiết đến cực điểm, tựa như có thể xé rách cả bầu trời đêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT