(*) Bài thơ Vũ mã từ của Trương Duyệt. Hàng năm trong các tiết mục mừng sinh nhật vua có mục múa ngựa trước điện Cần Chính. Đội múa ngựa gồm 64 con, xếp thành 8 hàng, mỗi hàng 8 con, mỗi ngựa mồm ngậm ly, hai chân trước gõ móng phát ra âm thanh theo bài bản đã định trước.
Bài thơ ấy đã miêu tả quang cảnh trong tiết Thọ Xương, so với lễ Vu Lan, tiết Thọ Xương càng thêm long trọng, Kim Ngô xếp hàng dẫn đường, bốn quân Bắc Nha đứng như rừng, Thái Thường(*) sắp đặt nhạc lễ, cung nữ nhẹ nhàng múa ca.
(*) Thái thường là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự, là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa.
Trong lầu Hoa Ngạc lộng lẫy ánh vàng, quân thần cùng mừng yến tiệc, Hoàng tử Hoàng nữ lần lượt chúc mừng Thiên tử, dâng lễ vật và thơ chúc thọ; văn võ bá quan quỳ bái kính rượu, dâng lên túi hứng sương dệt từ tơ tằm cùng gương vàng quý báu; sau đó là sứ thần các nước tiến dâng lễ vật, Thiên tử cùng quần thần ngâm thơ làm phú, bầu không khí hòa hợp vui vẻ.
Hàn Minh Tranh vẫn bận Hồ phục kiểu nam, trang phục giản dị, không vì lời đồn mà thay đổi. Lần này vào cung hoàn toàn khác lần trước, mọi người liếc mắt nhìn nàng, lén lút bàn tán sau lưng, nhưng khi đối diện lại cố tình xa lánh, như thể trên người nàng có thứ không sạch sẽ.
Chỉ có Thẩm Minh vẫn bình thường bắt chuyện, thân thiện hỏi thăm, “Tôi mời mấy lần đều bị từ chối, lần này xin hãy cho tôi một cơ hội để tiễn biệt.”
Hàn Minh Tranh áy náy khước từ, “Tấm lòng của Thẩm công tử tôi xin nhận, chỉ là trước mắt thật sự không tiện.”
Ngày nàng đến chói loá tựa hào quang, được người đời tán dương ngưỡng mộ; còn lúc trở về nàng lại bị thế nhân cười nhạo, trở thành đề tài đàm tiếu trên khắp phố phường, chẳng ngờ thanh danh của một nữ tướng quân lại có thể dễ dàng bị hủy hoại đến vậy, Thẩm Minh không khỏi thở dài, “Chúng nữ ganh ghét sắc đẹp, ác ý đồn đại dâm loạn, từ cổ chí kim nào có di dịch.”
Hàn Minh Tranh không nói nhiều, chỉ đáp, “Thẩm công tử quả là bậc quân tử.”
Nàng đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy trong các hoàng nữ có một thiếu nữ mặc cung trang, mỉm cười gật đầu với nàng hàm chứa ý cảm tạ.
Thẩm Minh quen thuộc vương cung, cười giải thích, “Đó là Phúc Ninh Công chúa, thân mẫu của nàng ấy xuất thân thấp kém, bản thân khá rụt rè nên bình thường Bệ hạ không mấy chú ý. Mới đợt trước nàng ấy còn lo lắng về hôn nhân, nhưng nay đã được gả cho Uông Tông vốn định cho Vinh Lạc Công chúa, chắc là cảm kích cô đấy.”
Hàn Minh Tranh đánh giá, Phúc Ninh công chúa trầm tính dịu dàng, khác xa vẻ kiêu ngạo hống hách của Vinh Lạc Công chúa.
Thẩm Minh cười nói, “Kỳ thực Uông Tông cũng may mắn lắm, chẳng qua không tiện nói ra thôi. Hắn là người học thức uyên bác, làm người chân thật nên mới được Bệ hạ để mắt, nhưng từ khi biết mình được tứ hôn với Vinh Lạc Công chúa, hắn cứ canh cánh về tính nết của nàng ta, may thay thánh chỉ đã sửa, bằng không tương lai khéo chẳng được yên ổn.”
Hàn Minh Tranh nhìn theo, quả nhiên thấy một thanh niên mặc áo đỏ thẫm cúi chào nàng từ xa, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thẩm Minh cười nói tiếp, “Vinh Lạc Công chúa bị Bệ hạ khiển trách là kiêu căng tự phụ, không thích hợp làm vợ Sĩ đại phu, chắc sẽ không còn ai muốn kết hôn với nàng ta nữa, ngay cả thọ yến lần này cũng không thấy bóng dáng đâu, có thể vì cảm thấy quá mất mặt.”
Hàn Minh Tranh không bình luận mà chỉ nói, “Lần này đến Trường An may mắn được công tử giúp đỡ, mai sau nếu ghé Hà Tây, Hàn gia nhất định sẽ hậu đãi.”
Chịu nhục không biện giải, ít nói không tranh giành, giai nhân tự chủ có thể tách mình khỏi tục lụy. Thẩm Minh vừa khâm phục, vừa cảm thấy tiếc nuối, “Xích hoàng trở về, rồi ai sẽ bay lượn cùng đây?”
Hàn Minh Tranh khẽ cười, “Tự có gió lớn tiễn đưa, đa tạ công tử đã quan tâm.”
Bỗng Thẩm Minh nhớ đến một người, không khỏi ngạc nhiên. Một ngày trọng đại thế này, Lục Thương Lang có tiếng tàn nhẫn đáng lẽ phải nhân cơ hội xuất hiện trước mặt Thiên tử chứ, cớ gì lại chẳng thấy bóng dáng đâu?
***
Lục Cửu lang không hề muốn vắng mặt trước Thiên tử, nhưng lại gặp phải tình huống bất ngờ.
Hắn đang dẫn người tuần tra thì đột nhiên có thái giám chạy đến báo tin, Vinh Lạc Công chúa trên đường đến dự thọ yến nghĩ quẩn, muốn nhảy xuống hồ Cảnh Long tự vẫn.
Hồ Cảnh Long nằm không xa lầu Hoa Ngạc, dù Lục Cửu lang không muốn để ý cũng phải giả vờ ứng cứu, trong lúc chạy đến hắn đã sai người báo tin cho Vương Thực và Lý Duệ, bụng chửi thầm đúng là đen đủi.
Làm gì có chuyện Vinh Lạc Công chúa tìm đến cái chết, dù bị tước mất Phò mã, bị người trong cung chế giễu, nàng ta cũng chỉ có thể nổi trận lôi đình, trút giận lên nô tỳ, chắc chắn lần này cũng chỉ làm bộ làm tịch mong Bệ hạ mềm lòng, nhưng cứ cố tình chọn đúng tiết Thọ Xương, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, bằng mọi giá hắn phải ngăn cản trước.
Hồ Cảnh Long là hồ nước tự nhiên, nước được dẫn từ kênh Long Thủ đổ vào. Mặt hồ rộng lớn phẳng lặng, sâu hơn mười trượng, mọc đầy sen cùng củ ấu, cảnh sắc thanh tịnh đầy cuốn hút, Thiên tử thường cùng quần thần tổ chức yến tiệc, ngồi thuyền thưởng ngoạn tại đây.
Bấy giờ bờ hồ vắng vẻ, Vinh Lạc Công chúa đang đứng trên đài ngắm cá cao cao bên hồ, nàng ta tựa vào lan can, chỉ cần hơi nghiêng người sẽ rơi ngay xuống hồ, cung nữ và thái giám theo sau tái mặt, quỳ cách ba trượng, van xin nàng ta lui lại.
Lục Cửu lang vừa sai người đi tìm thuyền vừa tiến lên khuyên nhủ, đề phòng cô công chúa ngu xuẩn thật sự nhảy xuống, đến lúc đó nếu Thiên tử động lòng, niệm tình cốt nhục mà trút giận lên hắn thì quả oan uổng.
Vinh Lạc Công chúa mặc một bộ y phục hoa lệ, lông mày nhướn cao, thấy hắn đến lại chẳng chút ngạc nhiên, “Lục Cửu lang, giờ ngươi đắc ý lắm đúng không?”
Lục Cửu lang cẩn thận không dám đến gần, “Ty chức không dám, xin Công chúa giữ gìn phượng thể, chớ manh động.”
Vinh Lạc Công chúa nheo mắt phượng, “Quỳ xuống!”
Lục Cửu lang ngoan ngoãn quỳ một gối xuống, “Nếu Công chúa muốn trách phạt, ty chức tuyệt đối không chống cự, chỉ xin Công chúa tránh xa mép nước.”
Vinh Lạc Công chúa bật cười, “Ngươi muốn bổn công chúa chết nhưng lại sợ phụ hoàng trách phạt.”
Lục Cửu lang không biểu lộ cảm xúc, “Hôm nay là tiết Thọ Xương, dù Công chúa tức giận cũng xin giữ gìn thân thể vì Bệ hạ.”
Ánh mắt Vinh Lạc Công chúa lóe lên sự căm hận, “Bổn công chúa khinh thường tên ngốc Uông Tông kia, để Phúc Ninh nhặt đi cũng chẳng sao. Nhưng ngươi là cái thá gì? Tưởng có Ngũ ca bảo vệ thì có thể kiêu ngạo?”
Lục Cửu lang liếc nhanh qua khoé mắt, thấy thuộc hạ đã chèo thuyền tới gần, dịu giọng khuyên, “Sao Công chúa lại nói vậy? Chỉ cần Công chúa từ bỏ ý định nghĩ quẩn, ty chức nguyện trả cái mạng hèn này.”
Vinh Lạc Công chúa bật cười tàn nhẫn, “Đã vậy, bổn công chúa lệnh cho ngươi lập tức tự sát! Ngươi chết thì ta sẽ xuống!”
Lục Cửu lang đâu chịu nghe theo, đáp, “Xin Công chúa hãy rời đài cao trước, ti chức cam nguyện chịu phạt.”
Vinh Lạc Công chúa bất ngờ xoay người, nửa thân nàng ta đã ở ngoài lan can, khiến cung hầu xung quanh đồng loạt hô lên kinh hãi.
Lục Cửu lang không kịp suy nghĩ, lập tức lao đến kéo nàng ta lại, nhưng không ngờ Vinh Lạc Công chúa vung tay áo, một lưỡi dao đâm tới.
Lục Cửu lang đang trong thế lao tới nên chỉ kịp nghiêng người tránh, lưỡi dao lướt qua cổ, tay hắn đã kịp tóm lấy áo nàng ta, kéo nàng ta từ ngoài lan can vào. Nhưng Vinh Lạc Công chúa không chịu thua, ngược lại còn lợi dụng lực nắm để đẩy hắn, khiến hắn mất thăng bằng, rơi thẳng từ trên đài cao xuống hồ.
Một tiếng *tùm* nặng nề vang lên, cung nữ lẫn cấm vệ xung quanh đều chết lặng, thuyền nhỏ vội vàng chèo tới tìm kiếm Lục Cửu lang dưới nước.
Mặt hồ bị lá sen che kín, khó bề thấy tình hình bên dưới, nhưng lá sen rung lắc dữ dội như có người đang vùng vẫy giãy giụa.
Cấm vệ hoảng hốt, người thì chặt lá sen, người thì dùng sào mò tìm, nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy người đâu, cứ như Lục Cửu lang đã biến mất không để lại dấu vết.
Vinh Lạc Công chúa vứt bỏ con dao găm, thản nhiên đứng trên đài cao nhìn xuống, bật cười sang sảng. Nàng ta ung dung bước khỏi đài ngắm cá, đắc ý hất nhẹ tà váy, “Bổn công chúa không muốn chết nữa, hồi cung.”
Nàng ta dẫn theo đoàn cung nữ và thái giám rồng rắn rời đi, để lại các cấm vệ ngơ ngác, tiếp tục tìm kiếm dưới nước.
Khi tin tức đến tai Lý Duệ, y không dám tin, “Người mất tích? Thập Nhị muội lại giở trò gì đây?”
Hạ Húc vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Trong hồ tìm thấy hai thi thể mặc áo bơi, còn có mảnh lưới rách, chắc chắn có mai phục dưới nước kéo Lục Cửu lang đi rồi.”
Lý Duệ bàng hoàng, giữa hoàng cung ban ngày ban mặt lại dám giở trò, kẻ đứng sau còn ai ngoài hắn ta, y lập tức nhìn về phía Lý Phù.
Lý Phù đang chăm chú xem nghệ nhân diễn trò đu dây, thong dong liếc mắt sang, mang theo sự chế giễu rõ ràng.
Lý Duệ sững sờ, đại yến vẫn đang náo nhiệt, y chỉ có thể nén giận, nghiến chặt răng, “Đi tìm! Dù có phải rút cạn nước hồ cũng phải tìm cho ra! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT