Thời gian gần đây Thương Thanh Thanh liên tục bị hành hạ, chỉ khi được dìu ra khỏi sân, nàng ta mới cảm thấy thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng, đứng dưới hiên hai chân rã rời, tay nắm chặt con dao do Xích Hoàng tướng quân ban thưởng, không kiềm được run rẩy.

Lục Cửu lang đuổi theo, Thương Thanh Thanh toan mở miệng thì bị một ngón tay áp lên môi, hắn lặng lẽ dẫn nàng ra ngoài, lái xe ngựa chở về Nam Khúc.

Trong xe, Lục Cửu lang cởi áo Thương Thanh Thanh, nhìn làn da trắng muốt lấm tấm vết máu, mình mẩy bầm tím, có thể tưởng tượng đã bị tra tấn nhiều đến mức nào, hắn nhếch mép cười lạnh song giọng lại rất dịu dàng, “Tội nghiệp Thanh Thanh, chắc hẳn đau đớn lắm.”

Thương Thanh Thanh vội vàng kéo áo lên, quay sang rưng rưng nức nở, “Vì Cửu lang, Công chúa đã hận thiếp thấu xương.”

Lục Cửu lang càng tỏ vẻ xót xa, “Cũng may Đinh Lương đã thất thế, ta được điều sang Tả quân nhậm chức, tương lai tốt đẹp, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”

Thương Thanh Thanh khẽ cứng người, cố tỏ ra ngây ngô, “Chuyện gì cơ?”

Lục Cửu lang vờ không để ý, ôm nàng ta vào lòng, dịu dàng bảo, “Nàng chưa biết à? Đinh Lương đã bị tống vào đại lao, bè cánh của lão bị ta bắt hết, ngày ngày chịu đủ cực hình trong ngục, xiên sắt, sắt nung khiến chúng phải quằn quại la hét, thịt da nát bươm, không một ai thoát khỏi.”

Lòng Thương Thanh Thanh lạnh buốt, cả người như bị rắn độc quấn chặt, không kìm được run rẩy.

Cũng may Lục Cửu lang không nhận ra, hắn cầm lấy con dao của Xích Hoàng tướng quân, tháo chuỗi tràng hạt tám viên viền vàng tím trên cổ tay xuống, dịu dàng nhét vào tay nàng, “Dao là vật nguy hiểm, không tốt, để ta xử lý hộ, chuỗi tràng hạt này do Điện hạ ban tặng, xem như bù đắp cho nàng. Vết thương do kim đâm hay roi vọt chỉ cần điều dưỡng ít hôm khắc tự lành lặn, trở về ta sẽ sai người đem thuốc đến, sau khi xong việc sẽ đến thăm nàng.”

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến Nam Khúc, Lục Cửu lang đưa Thương Thanh Thanh đến trước cổng lớn rồi lập tức rời đi.

Thương Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng hắn, cắn chặt môi dưới, chẳng màng thị nữ mừng rỡ ùa ra đón mà chạy thẳng vào phòng, khóa trái cửa, lục tung rương đồ, lấy hết hòm vàng bạc gói ghém vào tay nải, nhưng chưa thu dọn xong thì ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng cười lạnh lẽo, “Nương tử tính đi đâu đấy?”

Thương Thanh Thanh cứng người, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào đã có một tên thái giám mặt vàng khô quắt đứng bên cửa sổ.

Thái giám nhảy qua cửa sổ, một cước đá mỹ nhân ngã lăn ra đất, hằn học mắng, “Tiện tỳ! Đinh Lương vừa ngã đã muốn bỏ trốn? Đừng quên vẫn còn Điện hạ, giết ngươi dễ như giẫm chết một con kiến!”

Thương Thanh Thanh đau đớn không dám rên la, chỉ biết cầu xin, “Xin công công tha mạng, là Công chúa hận thiếp, không dung tha cho thiếp…”

Thái giám cười khẩy, “Nếu không phải Điện hạ mở lời, ngươi nghĩ mình có thể sống đến hôm nay sao?”

Thương Thanh Thanh sững người, khó tin nói, “Nhưng thiếp đã chịu đủ tủi nhục trong điện của Công chúa…”

Thái giám khinh bỉ nhìn nàng, rít giọng nói, “Có thể khiến Công chúa nguôi giận, chút đau đớn thể xác ấy tính là gì? Nhẽ ra ngươi phải bị đánh mấy gậy trong yến tiệc, sau đó có người đứng ra xin tha, đưa ngươi đến Lục phủ dưỡng thương, không ngờ cuối cùng lại bị Hàn tiểu thư phá rối. Chờ khi họ Lục đến Nam Khúc, ngươi hãy pha bình thuốc này vào rượu, những việc còn lại ắt có người khác lo.”

Tên thái giám rời đi đã lâu, Thương Thanh Thanh vẫn không nhúc nhích.

Bên cạnh nàng ta, vàng bạc trâm vòng rơi vung vít khắp nơi, trước mặt là một chiếc bình sứ trắng tinh, nàng đăm đăm nhìn hồi lâu rồi úp mặt khóc nức nở.

***

Vinh Lạc Công chúa đã thành công hạ nhục Xích Hoàng tướng quân nhưng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Chuyện nhảy múa dâm loạn tại thọ yến nhà họ Nhiếp đã lan khắp triều đình, Nhiếp Thượng thư giận dữ đến mức muốn đập đầu vào cột vàng, ông đã dâng tấu lên Thiên tử buộc tội Vinh Lạc Công chúa ngang ngược, làm nhục hạ thần, để sứ thần chê cười, quả thực ô nhục quốc thể, các Ngự sử nối gót dâng sớ, văn thần oán giận, nước bọt như muốn nhấn chìm long án.

Thiên tử mới trách phạt Vinh Lạc Công chúa cách đây không lâu, vừa dỡ bỏ lệnh cấm lại gây chuyện lớn, ngài tức giận hạ chỉ thu hồi Phò mã đã định cho nàng ta, đổi sang phối cho Phúc Ninh công chúa. Vốn dĩ Vinh Lạc Công chúa khinh thường Uông Tông, nhưng khi bị hoàng muội đoạt mất lại cực kỳ nhục nhã, nàng ta khóc lóc nhiều lần nhưng bị Thiên tử cự tuyệt ngoài điện, không chút đoái hoài.

Sau đó Thiên tử hạ chiếu vỗ về nhà họ Hàn, lệnh cho anh em Hàn thị tới tiết Thọ Xương hãy vào cung dự yến, thế là việc Hàn Minh Tranh rời Trường An phải hoãn lại.

Vinh Lạc Công chúa bị trừng phạt nghiêm khắc, bá quan hả dạ, phong ba trong triều tạm thời qua đi. Nhưng điệu múa dâm loàng đã lan truyền khắp Bắc Khúc, trở thành sở thích của các vị khách tìm hoa, chẳng mấy chốc ở chốn phấn son đâu đâu cũng thấy mỹ nhân mặc nam trang.

Lần này Thẩm Minh đến Nam Khúc thì thấy Sở Phiên Phiên mặc nam trang ra đón, chàng kinh ngạc giận dữ, “Lố lăng! Ai bảo nàng ăn mặc như thế?!”

Sở Phiên Phiên ấm ức, “Chẳng phải công tử thích Xích Hoàng tướng quân sao? Thiếp chỉ muốn làm vừa lòng chàng thôi mà.”

Thẩm Minh sầm mặt, không nói một lời.

Sở Phiên Phiên thấy mình đã biến khéo thành vụng, ngoan ngoãn thay trang phục, cuối cùng cũng khiến vị công tử nhà Tể tướng tạm nguôi ngoai.

Sau khi uống cạn mấy chén rượu, đốt hết một lò hương, cả hai vui vẻ một hồi, bấy giờ Sở Phiên Phiên mới dám thỏ thẻ hỏi bên gối, “Công tử không thích thật à? Gần đây các tỷ muội Tam Khúc đều ăn mặc như thế.”

Tuy không còn giận nhưng Thẩm Minh vẫn lạnh lùng nói, “Hàn Thất tiểu thư là nữ tướng quân, xông pha trận mạc giết địch, anh dũng phi phàm, sao có thể bị thế nhân khinh nhờn.”

Sở Phiên Phiên cười giảo hoạt, “Công tử cũng là đàn ông, sao không hiểu càng là thánh nữ, đàn ông lại càng thích tưởng tượng về sự phóng túng của nàng.”

Đương nhiên Thẩm Minh biết lòng người vốn thế nào, vừa tôn sùng sự thanh cao thuần khiết, ngưỡng mộ vẻ anh hùng, nhưng đồng thời cũng hả hê khi thấy nhân tài rơi xuống bùn lầy dâm ô. Dù bị Vinh Lạc Công chúa cố tình vấy bẩn nhưng từ nay hình ảnh Xích Hoàng tướng quân trong mắt người đời đã khác, mọi người bắt đầu phóng túng mộng tưởng về dáng vẻ của nàng giữa cánh đàn ông bất chấp sự thật vốn ra sao.

Chàng ta giận lắm, song cũng hiểu mình không thể thay đổi tình hình, “Ta không quan tâm người khác thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không được ăn mặc như thế.”

Sở Phiên Phiên thoáng ghen tị, nhỏ giọng làu bàu, “Học theo cách ăn mặc có đáng là gì, vũ điệu về Xích Hoàng tướng quân mới là thứ thu hút. Quán Nguyệt Lâu phất lên cũng nhờ đó, nếu không nhảy múa, khách khứa làm sao chịu.”

Thẩm Minh im lặng khoác áo đứng dậy, Sở Phiên Phiên hoảng hốt, dùng hết sự dịu dàng mới níu giữ được chàng ta, chẳng dám nói thêm về chuyện này.

Sở Phiên Phiên nói không sai, khi Thẩm Minh đang hậm hực thì Quán Nguyệt Lâu ở Bắc Khúc ngập trong tiếng ca điệu nhạc.

Trên đài hoa nhạc khúc trầm bổng, một mỹ nhân mặc nam trang đang múa lượn giữa các binh sĩ, dáng vẻ quyến rũ phóng túng khiến bầu không khí dưới đài nóng bừng, liên tục có những tay hào phú tung bạc khen thưởng, mụ tú bà được phen hớn hở cười tít mắt.

Lý Duệ ngồi ở gian phòng lầu trên xem một lúc, đoạn quay sang nhìn Lục Cửu lang, không hài lòng nói, “Đây là thứ ngươi muốn ta xem? Chuyện ở thanh long cũng mong ta nhúng tay vào? Vớ vẩn!”

Lục Cửu lang biết không dễ thuyết phục, cúi đầu thưa, “Điện hạ, Hàn gia vừa được sắc phong, thế mà thanh lâu lại dám nhại điệu múa sỉ nhục tứ phẩm Tuyên Uy tướng quân, chà đạp lên thể diện của triều đình.”

Lý Duệ biết chuyện này đã vượt quá giới hạn, bực bội nói, “Vậy thì sao, hay ngươi muốn phong tỏa Tam Khúc? Bắt quan phủ cấm nhảy múa? Nực cười. Hàn gia đã dâng tấu rồi, sau tiết Thọ Xương, Hàn tiểu thư sẽ trở về Hà Tây, phong trào dâm ô này cũng tự tan biến, không cần ngươi phải lo!”

Lục Cửu lang vẫn cố chấp, “Điện hạ có biết vì sao Bình Khang Phường lại thịnh hành phong cách này không? Là có kẻ cố ý gây ra.”

Lý Duệ thoáng ngạc nhiên, chỉ tay về phía một vị khách giàu có đang hô hào to nhất dưới đài, nói, “Là Vương tử Đạt Già của Thổ Phồn?”

Trong mắt Lục Cửu lang ánh lên hàn quang, “Chính là Đạt Già không ngừng tung bạc, tiêu tiền như nước hòng đẩy làn sóng dâng cao. Hắn từng bại dưới tay của Hàn tướng quân, nay cố tình dùng thủ đoạn thâm độc này để sỉ nhục nàng. Hàn gia bảo vệ bờ cõi triều đình, Hàn tướng quân được vạn dân Hà Tây kính mến, vậy mà dân chúng Trường An lại bị kẻ địch xúi giục quay sang hạ nhục nàng, nếu truyền đến Tây Bắc, bách tính ở đó sẽ nghĩ thế nào về triều đình?”

Lý Duệ không lường tới ẩn tình đằng sau, trông thấy vẻ mặt kiêu căng tự mãn của Đạt Già, y không khỏi nổi giận, “Một đám ô hợp dơ bẩn, đàm phán nhiều ngày vẫn không có thành ý, không cần phí lời nữa, đợi ta về bẩm báo với phụ hoàng, bảo bọn chúng cút khỏi Trường An!”

Chưa để Lục Cửu lang lên tiếng, Lý Duệ lại nói tiếp, “Việc này dù không đúng nhưng ta là Hoàng tử cũng không tiện xen vào chốn phong hoa, còn ngươi càng phải tránh hiềm nghi, quá để tâm như vậy, có phải trong lòng vẫn còn chủ cũ?”

Lục Cửu lang lập tức quỳ gối, cúi người đáp, “Thuộc hạ không dám, chỉ là thuộc hạ được Điện hạ ban ơn, lại từng được ba mũi tên của nàng ta cứu mạng, cũng vì vậy Công chúa mới ghi hận. Nếu bây giờ thuộc hạ vô tình vô nghĩa thì khác gì kẻ lòng lang dạ sói?”

Lý Duệ định răn đe đôi câu, nào ngờ dưới lầu bỗng xảy ra náo loạn, một thanh niên xông vào trong sảnh, bắt đầu ẩu đả với Vương tử Đạt Già.

Đạt Già có dũng sĩ hộ tống, thanh niên kia cũng dẫn theo hộ vệ, hai bên lao vào đánh nhau, đại sảnh lập tức hỗn loạn, khách khứa nhao nhao bỏ chạy.

Lý Duệ nhận ra người xông đến chính là em vợ của Hàn Chiêu Văn, hẳn là đã biết được hành vi của Đạt Già nên kéo đến báo thù. Nhà họ Hàn đang được Thiên tử sủng ái còn Vương tử Thổ Phồn lại là sứ thần nước ngoài, bên nào bị thương cũng sẽ xảy ra rắc rối lớn, không thể làm ngơ, Lý Duệ ra lệnh các võ sĩ theo hầu xuống can ngăn.

Lục Cửu lang vẫn im lặng quỳ gối.

Lý Duệ đi qua đi lại, trong lòng vô cùng bực bội, vừa mới phản bác Lục Cửu lang thì giờ lại xảy ra chuyện lớn. Nhà họ Hàn đã biết chuyện, một khi dâng tấu, bá quan càng xôn xao, cuối cùng y nói, “Ngươi hãy đưa người Hàn gia về phủ, trấn an vài câu, nói với họ rằng Quán Nguyệt Lâu sẽ bị đóng cửa một thời gian, nên đừng làm to chuyện nữa.”

Lục Cửu lang bình thản nhận lệnh rời đi.

Tư Trạm bất ngờ đánh trúng Đạt Già nhưng lại bị các võ tướng Thổ Phồn bao vây hành hung, dù quan binh ra mặt ngăn cản, cậu vẫn quyết lao vào xé xác đối phương.

Lục Cửu lang lập tức giữ chặt cậu, kéo ra ngoài rồi đẩy lên xe ngựa, quát bảo xa phu chạy thẳng đến Hàn phủ.

Tư Trạm cực kỳ phẫn nộ, song lại bị cánh tay rắn chắc của Lục Cửu lang ghì chặt không thể cựa quậy, cậu há miệng chửi bới, “Cút! Tất cả đều tại ngươi! Chính ngươi đã khiến thanh danh của tướng quân bị hủy hoại!”

Lục Cửu lang không đáp, gương mặt căng cứng.

Tư Trạm dù bị đánh cũng không chịu lùi bước, lúc này càng nghĩ càng tức, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, không kìm được chảy nước mắt, “Trên chiến trường tướng quân đã giết bao nhiêu lính Phồn, chịu biết bao thương tích! Cô ấy là một người hùng chân chính, là niềm tự hào của dân chúng Hà Tây! Dù ngươi phản bội Hàn gia, cô ấy vẫn không nói xấu ngươi, còn cứu mạng ngươi! Nhưng các ngươi lại để cô ấy bị sỉ nhục thế đấy!”

Tư Trạm nghẹn lời, vừa căm vừa tủi, không cầm được bật khóc tức tưởi.

Lục Cửu lang ấn đầu cậu lên vai mình, im lặng lắng nghe tiếng khóc bi phẫn. Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, khi về đến Hàn phủ, nước mắt của Tư Trạm cũng đã khô, cảm thấy mình đã để lộ sự yếu đuối trước kẻ thù nên hậm hực nhảy xuống xe, chạy thẳng vào cửa.

Lục Cửu lang nhìn theo bóng lưng của cậu rồi xoay người bước đi, chìm dần vào đêm đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play