Mỗi lần Hàn Nhung Thu trở về sau chiến trận, bình dân bá tánh đều vui mừng kháo nhau ra đường, ca hát reo hò bằng tất cả kính ngưỡng, nào ngờ đâu trong một đợt chinh phạt mùa thu bình thường, ông đột ngột lâm bệnh qua đời mà chưa kịp để lại trăng trối.
Khi đại quân trở về, không khí tang thương đè nặng thành Sa Châu.
Toàn gia tộc Hàn thị ra ngoài thành chờ đón, Hàn Bình Sách đi sát bên linh cữu của cha, hai mắt hoen đỏ.
Hàn phu nhân mặc đồ tang trắng, nét mặt tiều tụy, lưng thẳng như cán bút, nhẹ nhàng vuốt cỗ quan tài đen.
Tiền giấy bay tán loạn khắp bầu trời, rơi đầy đường phố trong thành Sa Châu. Toàn thành chìm trong nỗi tang thương, nhà nhà lập bàn thờ, tửu lầu kỹ viện ngừng hẳn ca múa, đến đèn lồng đỏ cũng được bọc giấy trắng. Khách viếng tang Hàn phủ đông đúc, người từ mọi miền đổ về, khóc than như mưa trong linh đường, tiếng khóc vang vọng suốt nhiều ngày dài.
Bậc hào kiệt một thời ra đi quá đỗi đột ngột, dân chúng vừa thương xót đau buồn vừa rơi vào hoang mang.
Hàn Yển Vũ luôn theo chân cha phụ tá công việc, song chưa gây dựng được danh tiếng cho riêng mình, thực lực kém xa các gia chủ khác, kế thừa chức Tiết độ sứ cũng cần triều đình sắc phong. Liệu chàng có thể giống cha mình thống lĩnh năm quân, điều hành các bộ tộc? Mọi người cùng mang trong lòng nỗi nghi vấn ấy.
Trong lúc này, mỗi một động tĩnh cũng vô cùng vi diệu, nhà họ Bùi là được quan tâm nhất.
Nhà họ Hàn đột ngột mất đi chủ nhân hùng mạnh, Xích Hỏa quân vẫn chưa lấy lại thực lực, là thời điểm cả sức mạnh lẫn thanh thế yếu kém nhất, Bùi gia sẽ nhìn nhận thế nào, tình hữu nghị giữa hai nhà liệu có thể duy trì hay không, rất nhiều bộ tộc đều hướng mắt theo dõi.
Bùi Hựu Tĩnh không rời khỏi Sa Châu, ông dốc sức giúp nhà họ Hàn thu xếp tang lễ, tiếp đãi khách viếng, mãi đến khi người quá cố được an táng, mọi việc hoàn tất, ông mới có cuộc trò chuyện riêng với con trưởng nhà họ Hàn.
Tiễn gia chủ Bùi thị ra về, Hàn Yển Vũ trở lại nội viện, mặt mày vốn đăm chiêu nay đã thoáng vẻ nhẹ nhàng.
Hàn phu nhân quấn khăn tang trắng, mệt mỏi dựa vào giường, chỉ sau một hồi tang lễ mà bà như già đi vài tuổi. Hàn Minh Tranh đang xoa bóp đôi chân sưng tấy của mẹ, Hàn Chiêu Văn và Hàn Bình Sách ngồi một bên, tâm sự nặng nề.
Hàn Yển Vũ đối diện ánh mắt của người thân, “Bùi thúc đề nghị duy trì chiến lược của cha khi còn sống, trấn an ổn định các bộ tộc, đợi đến khi triều đình hạ chỉ, Bùi gia sẽ dốc sức trợ lực.”
Đó là lời hứa hẹn tốt nhất vào thời điểm này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Yển Vũ ngừng một lát, “Ông ấy còn đề cập một chuyện, đó là hy vọng gả Thất muội qua đó, hai nhà kết thành thông gia.”
Không gian trong phòng bỗng chốc đông cứng, Hàn Minh Tranh tái mặt, lập tức nói, “Trước khi xuất chinh cha đã hứa gả muội cho người khác rồi.”
Mọi người sửng sốt, Hàn Yển Vũ ngạc nhiên hỏi, “Cha đã hứa gả muội cho ai?”
Đối diện ánh mắt của mọi người, Hàn Minh Tranh nhỏ giọng đáp, “Là Lục Cửu lang.”
Hàn Bình Sách kinh ngạc, phẫn nộ buột miệng, “Không thể nào! Tên đó và cha là… Phải chăng muội đã bị lừa?”
Hàn Chiêu Văn cũng ngỡ ngàng, nếu là con trai của gia tộc nào đó thì còn hợp lý, chứ sao lại là Lục Cửu lang?
Hàn Minh Tranh ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Muội tuyệt đối không nói dối, chính cha đã nói như vậy.”
Hàn Yển Vũ trầm giọng hỏi, “Cha nói bao giờ, lúc đó nói thế nào, muội không được bỏ sót một chữ.”
Hàn Minh Tranh đáp ngay tắp lự, “Trong tiệc mừng thọ của cha, cha gọi muội đến hỏi về chuyện hôn sự, bảo muội chọn giữa Bùi Hành Ngạn và Lục Cửu lang, muội chọn người sau, cha đã đồng ý.”
Hàn Nhung Thu lại đặt Lục Cửu lang ngang hàng với thiếu chủ Bùi gia, chuyện này quá đỗi khó tin, cả nhà ai cũng nghi ngờ.
Hàn Yển Vũ không biết nói gì cho phải, cau mày hỏi, “Là muội tự chọn à? Cha còn nói gì nữa không?”
Viền mắt Hàn Minh Tranh ửng đỏ, giọng nghẹn ngào, “Cha vui lắm, nói Lục Cửu lang tuy tính tình ngạo nghễ nhưng tài trí song toàn, lại do chính muội dạy dỗ, sau này có thể đảm đương.”
Hàn Bình Sách hoàn toàn không hiểu nổi, “Dù tiểu Thất không phải con ruột nhưng… đấy… đấy cũng là loạn luân!”
Ba người con trai mặt mày xám xịt, Hàn phu nhân chỉ lắc đầu, “Mẹ đã từng hỏi về việc này, cha con thề thốt Lục Cửu lang tuyệt đối không phải cốt nhục của ông ấy, cũng không phải con cháu của ai trong nhà ta cả, ông thu xếp như vậy là có nguyên do khác.”
Lời này càng khiến mọi người bối rối hơn, không liên quan đến nhà họ Hàn mà lại được ưu ái tới vậy, còn định gả con gái cho hắn, rốt cuộc Lục Cửu lang có lai lịch gì?
Hàn Yển Vũ đầy hoài nghi, “Cha có từng nói tại sao lại coi trọng người này không?”
Hàn Minh Tranh nén đau buồn, “Cha không nói, chỉ bảo muội tạm thời giữ bí mật, đợi sau khi chinh phạt Thổ Dục Hồn xong cha sẽ chọn ngày công bố.”
Hàn Yển Vũ cân nhắc kỹ lưỡng, hồi lâu mới bảo, “Dù cho cha có ý đó thì tình hình hiện tại đã thay đổi, nói gì đi nữa Lục Cửu lang cũng không có căn cơ, Bùi gia…”
Tuy chưa nói hết câu, mọi người đều hiểu ý chàng.
Chỉ có Hàn Bình Sách cảm thấy không người nào ổn cả, “Bùi Hành Ngạn tính hợm hĩnh, vốn bất hòa với tiểu Thất, bây giờ chúng ta cần dựa dẫm Bùi gia, hắn sẽ càng được đà kiêu căng, gả tiểu Thất qua đó liệu có yên không?”
Hàn Chiêu Văn nói vào trọng tâm, “Bùi thúc mới là gia chủ, chỉ cần ông ấy xem trọng Hàn gia thì Thất muội sẽ không phải chịu thiệt thòi. Nhưng ông ấy đề nghị kết thông gia chẳng khác nào muốn lấy đi một tướng mạnh của nhà ta, làm suy yếu sức mạnh Xích Hỏa quân.”
Hàn Yển Vũ thở dài, “Chiếu thư sắc phong kế nhiệm ít nhất cũng phải đợi một năm, trong thời điểm then chốt này không thể xảy ra vấn đề được. Còn về mối lo của Nhị đệ, Bùi thúc cũng đã đề cập, ông ấy đồng ý đính hôn trước, đợi hết ba năm tang kỳ mới cưới.”
Không thể phủ nhận cách làm này rất thành ý, Bùi Hành Ngạn trì hoãn ba năm mới cưới chính thất cũng coi như có sự hy sinh; Hàn gia không cần vội vã gả con gái, có vài năm để ổn định cục diện, dần dần chuyển giao, thực là phương án lý tưởng nhất lúc này.
Hàn Bình Sách vẫn bức bối, tức giận nói, “Dù không kết thông gia với nhà họ thì chúng ta vẫn có hai quân Thanh Mộc và Xích Hỏa trong tay, lại có giao tình sâu đậm với Quan Chân đại sư, chẳng lẽ không giữ được cục diện?”
Hàn Chiêu Văn suy nghĩ sâu hơn, nói, “Chớ có tự phụ như thế, tình hình ở Hà Tây vô cùng phức tạp. Cha đã dốc sức kết giao với nhiều gia tộc chính là để tránh nguy cơ nội chiến, nếu từ nay Nhuệ Kim quân chỉ đóng quân ở mỗi Cam Châu, Triệu gia lại giảo hoạt chờ thời, đệ bảo phải xử trí thế nào? Phớt lờ họ thì thanh danh của Hàn gia sẽ suy giảm, các châu khác sẽ sinh lòng phản bội; nếu dấy binh trừng phạt, năm quân sẽ tự tàn sát lẫn nhau, lòng quân tan rã ngay tức khắc, làm sao chống lại ngoại địch.”
Hàn Bình Sách nhụt chí, không biết nói gì hơn.
Hàn Chiêu Văn tiếp tục, “Nếu bàn về giao tình thì Bùi gia cũng qua lại với không ít bộ tộc, đệ tính để bọn họ chọn ai? Nếu làm rùm beng lên, triều đình sẽ nghĩ thế nào, liệu có cho rằng Hàn gia không đủ đức để thu phục mọi người? Đã phải đề phòng Phương gia thì chớ, nếu thêm một Bùi gia lục đục, đệ nghĩ mình có bao nhiêu cánh tay để đè nén hả? Tuyệt đối không thể coi thường.”
Hàn Yển Vũ thở dài, “Quả thực ca rất quan ngại những vấn đề này. Khi cha còn sống, không ai dám trái ý, nhưng giờ đây cha đi rồi, bao nhiêu người âm thầm nhen nhóm ý đồ. Tuy Bùi gia có đặt điều kiện nhưng chí ít người ta cũng chịu giúp mình trong lúc nguy nan, một khi công bố hai nhà liên hôn, cục diện tạm thời sẽ ổn định.”
Hàn Minh Tranh lòng rối bời, sắc môi trắng bệch, “Vậy còn Lục Cửu lang? Bùi Hành Ngạn lâm trận thoái lui, hại đội của cậu ta bị tiêu diệt hết, bản thân còn bị trọng thương, chẳng lẽ lại…”
Nàng siết chặt lòng bàn tay, giọng nghẹn ngào. Ba người anh nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Hàn Yển Vũ xót xa bảo, “Tình hình hiện tại thế nào muội cũng biết rồi đấy, đâu thể truy cứu chuyện ấy được nữa, đành ngậm bồ hòn thôi. Lục Cửu lang không thể ở lại Xích Hỏa doanh, điều hắn sang Thanh Mộc quân làm phó tướng, lương bổng hậu đãi, còn những chuyện khác đành gác lại vậy.”
Hàn Minh Tranh lặng người, vừa như thảng thốt lại như mất sạch cảm xúc.
Hàn phu nhân biết con gái đã sinh tình cảm, bà ôm lấy nàng rơi lệ, “Con gái tội nghiệp của mẹ, nếu cha con còn sống…”
Bà nức nở, chỉ nói được nửa câu. Ba người con trai đỏ mắt, ngậm ngùi cúi đầu.
***
Bùi Hựu Tĩnh bận rộn suốt nhiều ngày, mệt mỏi trở về biệt phủ ở Sa Châu. Nhìn qua mấy tấm thiệp của các nhà gửi đến, ông đặt chúng sang một bên.
Bùi Hành Ngạn bước vào gọi một tiếng.
Bùi Hựu Tĩnh không đáp, chỉ bảo quản gia soạn danh sách lễ vật đính hôn, căn dặn vài việc quan trọng, đợi người lui xuống làm việc, ông mới nói với khoảng không đối diện, “Hàn gia không đề cập tới chuyện trên chiến trường, khi về Cam Châu anh hãy đem sính lễ đến, đợi cưới vợ rồi thì hãy đối xử tốt với nó, gặp việc gì cũng nên bàn bạc với nó, từ đó mà khôn lớn hơn.”
Bùi Hành Ngạn bị cha ngó lơ nhiều lần, không nhịn được lên tiếng biện bạch, “Cha, hậu quân phe địch thủ vững như thùng sắt, Lục Cửu lang một mực muốn chết, điều đó có thể trách con sao?”
Bùi Hựu Tĩnh không đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, “Anh chưa từng trải qua chiến trận ác liệt nên có thể phân vân, điều đó cha cũng không trách, nhưng anh nghĩ chiến tranh là trò chơi hả? Khiêu khích đồng minh rồi lâm trận thoái lui, để người ta hi sinh uổng ba nghìn tinh binh, sau này còn ai dám hợp tác với Nhuệ Kim quân!”
Bùi Hành Ngạn buột miệng, “Thế thì sao, Hàn đại nhân đã mất, Hàn gia cũng phải nhẫn nhịn, bọn họ đâu dám làm căng chuyện này!”
Một tiếng *chát* giòn giã vang lên, Bùi Hành Ngạn bị cha tát lệch mặt, bên má sưng phồng ửng đỏ.
Giọng Bùi Hựu Tĩnh lạnh lẽo, “Nhưng cha cảm thấy mất mặt, anh đã làm ô danh Nhuệ Kim, năm quân đều biết Bùi thiếu chủ hóa ra là loại người như vậy, các thúc bá của anh sẽ nghĩ thế nào, huynh đệ trong nhà sẽ nhìn anh ra sao? Nếu anh không phải con ruột thì cha đã chém anh ra làm trăm nghìn mảnh!”
Bùi Hành Ngạn ôm mặt bỏng rát, thấy ánh mắt sắc lạnh của cha, trong lòng không khỏi run sợ.