Nhân dịp hạ thọ sáu mươi của Hàn Nhung Thu, vô số khách khứa từ mười một châu kéo đến chúc mừng, náo nhiệt chẳng kém lúc Ngũ Hoàng tử ghé qua. 

Nhà họ Bùi vốn có biệt phủ ở Sa Châu, Bùi Hựu Tĩnh tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi, tâm trạng thư thái, vào tịnh thất đốt hương đánh đàn.

Từ nhỏ ông đã tinh thông lục nghệ, có thể nhấc bút viết liền một áng văn hay, chỉ vì căm ghét người Phồn tàn bạo nên đành bỏ văn theo võ. Điều ông hối tiếc nhất là để con trai lớn lên ở Cao Xương, không học được một kỹ nghệ nào nên hồn mà chỉ thấy kiêu ngạo phách lối, chỉ mong nó sớm ngày thành thân sinh con, ông cũng có cháu để tự tay dạy dỗ.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, người hầu đi tới báo cáo, Bùi Hựu Tĩnh thủng thẳng đứng dậy, bước ra khỏi tịnh thất.

Bùi Hành Ngạn rảo bước chạy tới, giận dữ nói, “Con không muốn cưới con gái Hàn gia!”

Bùi Hựu Tĩnh cho người hầu lui xuống, dỗ dành, “Giờ danh phận chưa định, nó không chịu nhận lễ cũng là lẽ thường tình.”

Bùi Hành Ngạn ôm một bụng uất ức, “Con làm theo lời cha mời cô ta về cùng, thế mà cô ta lại cố tình dẫn theo Lục Cửu lang, tên đó suốt đường hỏi han về cung thuật, rõ ràng là cố ý nhục mạ con!”

Bùi Hựu Tĩnh điềm nhiên nói, “Một kẻ chẳng vào được Hàn gia thì hà tất phải để tâm.”

Bùi Hành Ngạn nghiến răng tức tối, “Cô ta suốt buổi lạnh nhạt với con nhưng lại cười nói vui vẻ với tên họ Lục kia, sao con phải từ chối ý tốt của cữu cữu, bỏ qua biểu muội nhu mì xinh đẹp để chịu đựng nỗi nhục này!”

Bùi Hựu Tĩnh sầm mặt, “Nếu con có anh em ruột thịt tài giỏi hơn thì cứ việc ăn chơi hoang đàng, mê mẩn hương sắc, nhưng cha vẫn mong con kế thừa gia chủ, nắm chắc Nhuệ Kim quân như một thanh kiếm sắc!”

Bùi Hành Ngạn á khẩu, song vẫn không phục.

Bùi Hựu Tĩnh lạnh lùng nói, “Hàn đại nhân là Hà Tây Tiết độ sứ, địa vị vượt xa Bùi gia ta, con nghĩ mình có thể ngúng nguẩy với Thất a đầu? Tới doanh trại tặng quà thì sao, nó là tiểu thư Hàn gia, có món kỳ trân dị bảo nào mà chưa từng thấy? Nhưng nó chỉ nghĩ đến việc chinh chiến sát phạt, giành giật trong máu lửa, sao có thể so với biểu muội chỉ biết lấy lòng? Lục Cửu lang còn biết làm vừa lòng nó, sao con không nhân cơ hội nhờ nó chỉ dạy, hẹn nó cùng đi săn? Tài nghệ không bằng người ta còn tự cao, chẳng lẽ chờ người ta đến dỗ con?”

Bùi Hựu Tĩnh vốn không phải người có tính khí dễ chịu, dù thương yêu con nhưng những lúc cần mắng cũng không nể nang.

Bùi Hành Ngạn bướng bỉnh gân cổ, “Con không thể hạ mình vẫy đuôi lấy lòng cô ta được.”

Bùi Hựu Tĩnh giận quá bật cười, “Con gọi đó là hạ mình? Năm xưa để có được sự tin tưởng của tướng Phồn, cha phải làm đủ mọi cách lấy lòng, dâng cả vàng bạc châu báu vẫn bị mắng chửi, bị một ả Phồn thiếp nhổ nước bọt vào mặt, xém không nhịn được, con đoán xem sau đó thế nào?”

Bùi Hành Ngạn chấn động, trong lòng hắn, cha là người phong độ tao nhã, gia thế vượt trội, sao có thể chịu đựng nhường ấy nhục nhã.

Bùi Hựu Tĩnh tiếp tục, “Khi đó Hàn đại nhân đứng ngay bên cạnh, ông ấy lập tức quỳ xuống, dùng thân làm chỗ đặt chân cho ả thiếp lên ngựa, khiến tướng Phồn rất mừng. Từng chịu đựng vô số nhục nhã như vậy, đến khi dấy binh, chính tay ta đã lấy mạng đôi cẩu nam nữ đó. Con sinh ra trong cảnh ấm êm nên đâu hiểu được khó khăn để thành đại sự, mới theo đuổi một đứa con gái đã cảm thấy vô vàn uất ức?”

Chủ nhân Hà Tây đã từng phải khúm núm uốn gối vậy ư, Bùi Hành Ngạn khó tin, không thốt nổi nên lời.

Người hầu mang đến một chậu sứ, bên trong trồng một nhánh cây xanh kỳ lạ, tạm thời cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai cha con.

Bùi Hựu Tĩnh kìm nén cơn giận, cẩn thận xem xét nhánh hoa còn đơm nụ, “Thợ hoa của Triệu gia đúng là có tay nghề.”

Triệu Xa vốn chuộng hưởng thụ, trong phủ tụ tập rất nhiều thợ thủ công từ khắp nơi để đáp ứng những sở thích xa hoa vô tận của ông ta.

Bùi Hành Ngạn bực dọc, “Bao giờ cha cũng đem thứ tốt nhất tặng cho Hàn gia, trong khi Bùi gia cũng đóng góp không ít trong công cuộc thu phục Hà Tây, Nhuệ Kim quân chiến công hiển hách đến thế, sao phải cam chịu lép vế để nhà bọn họ làm Tiết độ sứ.”

Bùi Hựu Tĩnh lập tức hiểu ra, “Đây là lời của Tứ bá nói?”

Bùi Hành Ngạn không dám trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Bùi Hựu Tĩnh cũng không giận, chỉ khẽ thở dài, “Tứ bá của con vẫn luôn không cam lòng, các con chỉ thấy nhà ta trí dũng nhưng không hiểu được khó khăn trong việc hợp nhất các tộc. Nhà nào chẳng có lợi ích riêng, ai cũng có dã tâm tranh giành. Cha và Hàn đại nhân quen biết nhiều năm, tận mắt chứng kiến ông ấy nhẫn nhục chịu đựng, dốc sức thúc đẩy, dẫu có thất bại, liên luỵ đến cả nhà thì ông ấy cũng chưa bao giờ gửi vợ con đi nơi khác, gặp nguy hiểm luôn tiên phong, nhờ vậy mới có thể kết hợp các nhà cùng chung sức, cha khâm phục ông ấy từ tận đáy lòng.”

Bùi Hành Ngạn không tin, phản bác, “Nếu cha không có mưu đồ khác thì sao lại âm thầm liên lạc với triều đình, còn che giấu vụ hội đèn lồng do Phương gia gây ra.”

Bùi Hựu Tĩnh nói ẩn ý, “Cha khâm phục Hàn Nhung Thu, nguyện cống hiến sức mình. Nhưng thế sự khó lường, Bùi gia không thể không có kế hoạch riêng; còn chuyện hôm Nguyên Tiêu, cha đã sớm thông báo cho họ, con thật sự nghĩ Hàn đại nhân không biết gì à?”

Bùi Hành Ngạn kinh ngạc, “Vậy tại sao ông ấy không ra tay mà vẫn để yên cho nhà bọn họ.”

Bùi Hựu Tĩnh kiên nhẫn giải thích, “Phương gia không chỉ là thông gia của Hàn gia mà còn là thủ lĩnh bộ lạc Túc Đặc, Thanh Mộc quân có gần mười nghìn người Túc Đặc, động vào là tổn thương tận gốc, lần này bọn họ còn cố ý lôi kéo bộ tộc Hồi Hột mới vừa hàng phục, càng không thể dễ ra tay. Hàn đại nhân giả vờ không biết chính là để lại đường lui, khoan dung chờ bọn họ tự tỉnh ngộ.”

Bùi Hành Ngạn khó hiểu, “Phương gia to gan dám làm chuyện như vậy, giữ lại chính là tai họa, cần gì mềm lòng nương tay.”

Chỉ cần nội loạn vừa nhen nhóm là năm quân tất sẽ tan vỡ, con trai nào hiểu được, Bùi Hựu Tĩnh nói, “Nếu là cha, dẫu có tổn thất cũng sẽ trừ bỏ Phương gia, nhưng chính nhờ Hàn đại nhân khoan dung, nhẫn nhục đủ điều nên mới có thể thuyết phục các bộ tộc, đổi lấy sự yên ổn cho Hà Tây.”

Bùi Hành Ngạn còn muốn lên tiếng, Bùi Hựu Tĩnh đã ngắt lời, “Tóm lại con bớt nghe lời mấy thúc bá trong nhà đi, cứ nghe cha sắp đặt, việc liên hôn này rất có lợi cho con, đừng cứng đầu nữa.”

Bùi Hành Ngạn không thể làm gì khác, chỉ đành im lặng.

***

Hoàng hôn buông, đường phố ở Sa Châu đông nghịt đến nỗi những con tuấn mã cũng không thể chen qua.

Sau khi tiễn Bùi Hành Ngạn đi, Hàn Minh Tranh không khỏi trách móc, “Cớ sao cứ phải cố tình khiêu khích hắn? Dù gì hắn cũng là thiếu chủ Bùi gia.”

Lục Cửu lang chẳng buồn che giấu sự ghét bỏ, “Ai bảo hắn vừa kém cỏi vừa đáng ghét, ỷ có dòng dõi mà lên mặt. Ta chỉ cần một tay là có thể đè chết hắn.”

Hàn Minh Tranh dở khóc dở cười, “Trước đây ngươi cũng thế còn gì?”

Lục Cửu lang không phủ nhận, “Nhưng ta đã khác xưa. Rõ ràng nàng cũng không ưa hắn, chẳng lẽ nàng thực sự muốn bị gả vào Bùi gia?”

Hàn Minh Tranh im lặng nhìn ra phố thị, tâm tư rối bời.

Lục Cửu lang cố tình chọc tức, “Đừng hòng có chuyện Bùi gia cho nàng vào Nhuệ Kim quân, cưới nàng về chỉ để hỗ trợ cái tên đáng ghét kia thôi. Tâm địa hắn nhỏ như cái lỗ kim, còn lâu mới nghe lời nàng, còn ghen ghét tài năng của nàng nữa chứ. Cưới nàng rồi, hắn ta sẽ lập tức nạp thêm mười tám phòng mỹ thiếp, dù gì Hàn gia cũng không thể quản chuyện nội trạch nhà hắn.”

Hàn Minh Tranh nghe hắn nói nhăng cuội, không nhịn được trách, “Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.”

Lục Cửu lang bỗng đổi lời, “Ta có một cách này, nàng vừa không cần lấy Bùi Hành Ngạn lại không phải rời khỏi Xích Hỏa quân.”

Hàn Minh Tranh cho rằng hắn chỉ đùa giỡn nên không để tâm, chợt thấy quán rượu đằng trước có người đang ồn ào.

Một người phụ nữ đang xua đuổi một tên say rượu, dáng người cô ta không lớn nhưng tính cách mạnh mẽ, vung tay đẩy đối phương không chút nể nang, tên say rượu chỉ biết mắng chửi chứ không dám động tay, cuối cùng bị cô đuổi đi.

Người xung quanh cười ồ lên, Hàn Minh Tranh cũng không kìm được mỉm cười, thúc ngựa đến gần, dùng roi chạm nhẹ vào vai người phụ nữ, “Gan dạ gớm, không sợ bị đánh hả?”

Người phụ nữ quay đầu lại, vui mừng nhảy cẫng lên, chính là Tháp Lan từng chung hoạn nạn.

Tháp Lan đến Sa Châu không biết làm gì để sinh sống, Hàn Minh Tranh bèn cho cô một quán rượu, dặn dò tuần vệ chiếu cố nên việc kinh doanh cũng coi như khá khẩm. Cuộc sống ồn ào náo nhiệt vui hơn nhiều so với việc chăn bò chăn dê, khiến cô cảm thấy hứng khởi thoả thích.

Tháp Lan chẳng màng tôn ti, kéo Hàn Minh Tranh xuống ngựa, giật lấy dây cương ném cho người làm thuê, “Tôi đến Hàn gia đưa rượu nhưng lần nào cũng bị bảo là cô không có ở nhà, hôm nay đừng hòng chạy thoát.”

Hàn Minh Tranh gặp cô ấy cũng vui, để mặc cô kéo ra sau nhà, thân vệ đi cùng ngồi lại trong quán rượu đợi, còn Lục Cửu lang thì đã mất tăm.

Tháp Lan dẫn cô vào gian nhà ở phía sau, hét lớn gọi người làm đến, khí thế không ai sánh bằng, khó bề nhận ra trước đây cô từng là một cô gái chăn dê. Không phải dầm mưa dãi gió, da dẻ cô đã mịn màng hơn nhiều, ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười rạng rỡ, chẳng trách quán rượu lúc nào cũng đông khách.

Ngoài cửa sổ trồng một hàng cây hồ dương, ánh chiều tà chiếu nghiêng khiến gian phòng thêm vài phần nên thơ, tiếng ồn bên ngoài cũng xa dần.

Nhà bếp mang lên vài món, dựng một cái nồi nhỏ, hai con cá tươi bơi lội trong chậu gỗ. Cứ tới hè là người dân Sa Châu thích ăn cá tươi, ăn vào mát mẻ. Cá được thái mỏng, cho vào nước canh nấu cùng thịt dê, mềm mượt mà ngọt béo, ngon hơn thịt bò và thịt dê khô rang.

Tháp Lan tự tay thái cá, nấu chín rồi múc vào đĩa, giục nàng ăn nhanh.

Hàn Minh Tranh thấy mùi vị ngon nên ăn hết một đĩa, nhìn cô ấy vui vẻ cũng thấy thú vị, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bỗng Tháp Lan bị người làm gọi ra ngoài, lúc trở về tinh thần ỉu xìu.

Hàn Minh Tranh nhạy bén nhận ra, “Sao thế? Quán có kẻ gây sự à?”

Tháp Lan buồn bã uống một cốc rượu, “Ai dám gây sự ở quán của tôi, chỉ là chuyện đàn ông thôi.”

Hàn Minh Tranh bật cười, châm chọc, “Hóa ra cô có đàn ông rồi, vậy có gì mà không vui, chẳng lẽ lại là một kẻ không thọ?”

Tháp Lan phì phì hai tiếng, tức giận hừ nói, “Tên này không chết sớm đâu, tôi đã cứu sống hắn rồi!”

Hoá ra mấy tháng trước, Tháp Lan đến chỗ môi giới mua nô bộc thì bắt gặp một người đàn ông bị đánh bầm dập, hơi thở thoi thóp, nghe nói là phạm nhân bị một đại gia tộc đuổi cổ. Dù biết là không đáng nhưng thấy anh ta điển trai nên cô vẫn mua về, sau đó còn tốn không ít tiền để mời lang y và mua thuốc chữa trị, nhưng anh ta luôn giữ khoảng cách lạnh nhạt, ban đầu cô tưởng là do đau ốm, nhưng nay đã khỏe mạnh mà vẫn lúc gần lúc xa.

Tháp Lan không đoán được tính tình của anh ta, tức giận bởi thái độ lạnh nhạt của đối phương nên cãi một trận, nhưng khi nghe người làm nói anh ta không chịu ăn cơm thì cô lại mềm lòng, vừa ôm hận vừa than thở với Hàn Minh Tranh, “Cô nói xem, rốt cuộc đàn ông nghĩ gì?”

Hàn Minh Tranh ở trong quân ngũ kỷ luật nghiêm minh, có bao giờ cần phải đoán suy nghĩ của đàn ông, lập tức bị câu hỏi làm khó.

Chợt bên ngoài có tiếng cười châm biếm, Lục Cửu lang bước vào, lạnh lùng nói, “Cần quái gì tìm hiểu suy nghĩ của hắn, đánh một trận là xong.”

Tháp Lan vừa thấy hắn tới thì vui vẻ, không để ý đến lời hắn, “Tôi còn bảo sao không thấy anh đâu, hóa ra vẫn theo Hàn Minh Tranh.”

Lục Cửu lang đặt chiếc hộp tre xuống, mở ra là sáu miếng bánh trắng muốt như ngọc đính thêm lá xanh, long lanh dưới ánh đèn.

Hàn Minh Tranh cầm lấy một miếng, nếm thử rồi đẩy hộp sang cho Tháp Lan.

Tháp Lan chưa từng thấy món ăn tinh tế đến vậy, cầm lên nếm thử, mềm mịn mát lạnh, thơm ngọt vô cùng, ngạc nhiên khen, “Đây là gì? Ăn giống cao sữa ghê!”

Lục Cửu lang thong thả đáp, “Đây là bánh ngọc lộ của Thiện Hương Lâu, được làm từ sữa bò và mỡ cừu, năm mươi lượng bạc một hộp, cô đừng mơ mua về lấy lòng đàn ông.”

Đúng là Tháp Lan vốn có ý định ấy, nghe vậy giật mình, “Thứ này làm từ vàng hay sao mà đắt thế?”

Hàn Minh Tranh trước giờ chỉ biết ăn chứ không nghĩ đến giá cả, vừa ngạc nhiên vừa lo Tháp Lan sẽ bị lừa, “Lục Cửu, ngươi xem người đó rốt cuộc là thế nào?”

Lục Cửu lang cười mỉm, “Trường hợp của cô đâu phải cứu đàn ông, rõ ràng là tìm một ông chủ. Vừa cung phụng hắn ăn uống lại lo lắng không yên, đương nhiên sẽ bị xem như khỉ mà trêu.”

Câu nói thô lỗ làm Tháp Lan tức tối, “Anh ta đã bị chủ cũ hành hạ cả tâm lẫn thân, chỉ cần tôi chân thành đối đãi, anh ta sẽ hiểu tấm lòng của tôi!”

Lục Cửu lang nhếch mép, không cãi cọ, “Vậy cứ cung phụng đi, biết đâu một ngày nào đó cô có thể liếm được ngón chân của hắn.”

Tháp Lan càng tức giận, toan cãi nhau với hắn.

Hàn Minh Tranh biết Lục Cửu lang mồm miệng gay gắt nhưng không có ý ác, bèn bảo, “Tháp Lan tính tình thẳng thắn, nếu ngươi đoán ra được manh mối thì hãy giải thích cho cô ấy rõ ràng.”

Lục Cửu lang không lấy đĩa khác mà kéo luôn đĩa của Hàn Minh Tranh tới ăn, từ từ nói, “Thương tâm thương thân cái nỗi gì, nếu đã chịu chữa trị thì chắc chắn hắn ta không muốn chết, chẳng qua đã quen sống ở nhà giàu nên xem thường một cô gái bán rượu. Vì cô ham mê sắc đẹp nên hắn mới tỏ vẻ kiêu ngạo, đề cao địa vị, khiến đầu óc cô điên đảo quay cuồng. Đến khi cô cúi đầu phục tùng, cô sẽ trở thành nô lệ còn hắn là chủ nhân.”

Tháp Lan há hốc, hoàn toàn không tin nổi.

Lục Cửu lang khinh bỉ, “Chớ coi thường hắn, tuy thân phận thấp hèn nhưng đảo khách thành chủ mới là thủ đoạn. Cô càng động lòng, hắn càng ra vẻ hờ hững, sao có thể dễ dàng để cô chiếm được?”

Tháp Lan nghĩ lại thấy đúng, không khỏi tức tối, “Đàn ông đẹp mã lại mưu mô đến thế sao? Tôi chỉ muốn một cuộc vui mà sao khó khăn thế!”

Hàn Minh Tranh nghe xong cũng mở rộng tầm mắt, trêu chọc, “Vì cô ham mê sắc đẹp nên mới bị người ta nắm thóp.”

Tháp Lan không biết xấu hổ nói, “Ai như cô có Lục Cửu vừa đẹp trai vừa cường tráng làm người tình, đêm đêm nếm trải sung sướng, tất nhiên không hiểu nỗi khổ của người khác rồi.”

Hàn Minh Tranh hoảng hốt, tai đỏ bừng, “Không được nói bậy, làm gì có chuyện đó!”

Tháp Lan nghĩ cô thẹn thùng, cười hì hì định nói thêm. 

Lục Cửu lang thong thả ngắt lời, “Nếu hắn chỉ là cái túi vô dụng thì chẳng phải cô phí công vô ích à? Dù gì hắn cũng là người hầu của cô, sao không thể hiện uy thế của chủ nhân, gọi hắn lên giường thử, hầu hạ tốt mới quan tâm, nếu không thì vứt đi, cần gì phải nghe lời hắn?”

Tháp Lan rung động, chẳng màng gì nữa, thực sự bỏ lại hai người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play