Đất trời tháng Chạp lạnh lẽo buốt giá, gió rét thổi mãi chẳng ngừng, những giọt băng dưới mái hiên đọng thành cột dài nhọn hoắt. Hàn Bình Sách lo liệu công việc của cả hai doanh trại, bận rộn không ngơi tay, mãi đến khi năm mới gần kề mới có thể về nhà.

Vợ chàng Tống Hân Nhi đang mang thai, trông thấy chàng thì lấy làm mừng, phàn nàn trách, “Chàng đi lâu như vậy, khéo Ninh Tê chẳng nhận ra cha mất.”

Hàn Ninh Tê ba tuổi rất không phối hợp với mẹ, chạy ào đến ôm chầm cha không buông.

Hàn Bình Sách bế bổng con trai lên, đắc ý trêu đùa, “Ninh Tê thông minh thế này sao có thể quên cha được, gần đây nhà cửa có ổn không?”

Tống Hân Nhi đưa áo choàng bẩn bụi của chồng cho thị nữ, mỉm cười đáp, “Mọi sự vẫn ổn, chỉ là cuối năm phải tiếp khách nhiều, bận rộn việc nhận trả lễ, lắm chuyện linh tinh.”

Hàn Bình Sách lại hỏi, “Thất muội thế nào rồi?”

Tống Hân Nhi thoáng xót xa, “Nghe bảo tập luyện nhọc lắm, nhưng không có tiến triển.”

Tim Hàn Bình Sách chùng xuống, chàng buồn bã nói, “Ta sẽ cho người đi các châu khác hỏi thăm xem còn danh y nào nữa không.”

Tống Hân Nhi khéo léo khuyên, “Đã thay bao nhiêu thầy thuốc, đến cả những liệu pháp châm cứu đau đớn mà muội ấy cũng chịu đựng được, nhưng vẫn không thấy có tiến triển. Thiếp nghĩ chi bằng hãy khuyên muội ấy nghỉ ngơi một thời gian, đừng để luyện tập làm tổn thương cơ thể thêm nữa.”

Hàn Bình Sách càng không thể ngồi yên, “Ta đi thăm muội ấy.”

Chàng biết em gái đã cải tạo phòng trà trong viện thành nơi luyện võ, hàng ngày đều ở trong đó luyện tập. Khi đến nơi, chàng thấy thị nữ đang chờ ngoài cửa, bên trong im lặng không một tiếng động, chàng nghi hoặc đẩy cửa ra, ánh mắt chợt sững lại.

Trong phòng đốt địa long, trên sàn trải thảm mềm, góc phòng đặt tạ đá và giá vũ khí. Hàn Minh Tranh có vẻ đã luyện tập mệt mỏi, ngồi dựa vào tường ngủ thiếp đi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ hồng.

Một chàng trai ngồi sát bên nàng, đôi mắt sâu thẳm cúi nhìn, như một con sói đói đang rình rập con mồi.

Toàn thân Hàn Bình Sách căng cứng, lớn tiếng quát, “Lục Cửu lang!”

Lục Cửu lang giật mình, sắc mặt thay đổi, thong thả đứng dậy cúi chào, giải thích, “Hàn Thất tướng quân lệnh cho thuộc hạ ở lại luyện tập cùng nàng ấy.”

Hàn Minh Tranh bị tiếng quát làm tỉnh giấc, thấy người đến thì vui mừng đứng dậy, nhưng do kiệt sức nên cơ thể lảo đảo, Lục Cửu lang kịp thời đỡ lấy, nàng theo đó đứng vững rồi vui vẻ đi về phía anh trai, “Tẩu vừa nói ca sắp về, thế mà đã về rồi, tình hình trong doanh thế nào?”

Hàn Bình Sách vội vàng bước tới toan đỡ nàng, nhưng nàng lại hào hứng nói, “Muội đã có thể nâng được tạ đá nhỏ nhất, vung quyền được trăm cái, đi liền mấy trăm bước.”

Nàng vui vẻ như một đứa trẻ làm được điều kỳ diệu, trong khi đó hồi mới sáu tuổi nàng đã mạnh hơn thế này rất nhiều.

Hàn Bình Sách nghẹn ngào, lòng vừa chua xót vừa mềm mại, dịu dàng khuyên nhủ, “Chớ nên nóng vội, muội vừa mới dưỡng bệnh được bao lâu, đợi đến khi hoàn toàn hồi phục rồi hẵng luyện tập.”

Hàn Minh Tranh mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, “Nếu lười biếng thêm nữa, muội sợ mình sẽ trở thành kẻ tàn phế mất.”

Hàn Bình Sách càng không nỡ nào, thấy Lục Cửu lang lặng lẽ lui ra ngoài, chàng cau mày nói, “Sao lại gọi nó tới làm gì?”

Vừa dứt lời, chàng lập tức hiểu ra. Nữ thân vệ của em gái đã hy sinh ở Độc Sơn Hải, trong nhà không có phụ nữ biết võ, chưa chắc có thể đỡ nàng kịp thời, nam binh lại càng không tiện, chỉ có Lục Cửu lang tạm xem như nửa người họ Hàn, không cần kiêng kỵ nhiều.

Hàn Minh Tranh hiểu nỗi lo lắng của anh trai, “Dù gì cậu ta cũng đã khác trước, bên ngoài lại có người chờ, chắc không sao đâu.”

Hàn Bình Sách vẫn còn bất mãn, “Ánh mắt nó nhìn muội không đứng đắn, bản tính không ngay thẳng, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.”

Hàn Minh Tranh đáp qua loa, chợt nhớ ra điều thắc mắc, “Cha thực sự không có ý định nhận cậu ta à?”

Các anh em trong nhà đều lấy làm lạ nhưng chẳng ai dám hỏi.

Hàn Bình Sách không muốn nghĩ nhiều, “Không nhận cũng hay, tránh phát sinh chuyện phiền phức. Việc xử lý các bộ lạc Hồi Hột quy hàng đã đủ đau đầu rồi, vừa phải an ủi thủ lĩnh, vừa phải điều hòa xung đột với dân chúng, trong doanh trại cũng đang tái thiết, qua năm lại càng bận rộn.”

Chàng tuôn một tràng dài, bỗng cảm thấy không nên nói như vậy, vội vàng đổi giọng, “Muội đừng để tâm, trong nhà có thể ứng phó, muội cứ việc dưỡng bệnh cho tốt. Tết Nguyên Tiêu năm nay mời thợ đèn từ Trường An, làm rất nhiều mẫu mới mẻ, đến lúc đó sẽ dẫn muội đi xem.”

Hàn Minh Tranh cũng không hỏi nữa, ngẩng đầu cười đáp lại một tiếng.

***

Lục Cửu lang trở về căn nhà mới ở con đường phía nam, trước cửa đã treo hai chiếc đèn lồng đỏ to tướng.

Quân doanh đã được nghỉ phép, hội chiến hữu kéo đến tụ họp. Ngũ Thôi giữ thang còn Thạch Đầu ngước lên, cố gắng treo câu đối lên cổng lớn. Vương Trụ đứng cách xa mấy bước, khoanh tay nhìn, miệng không ngừng tấm tắc, “Vẽ đẹp thiệt, trên đó còn có cả chữ nữa kìa.”

Sử Dũng vừa trở về sau khi lành vết thương ở Độc Sơn Hải, người cũng to lên nhờ ăn uống đầy đủ, đương chống hông chỉ trỏ, “Đây là ông bỏ tiền ra mua đấy, hai tên ngốc tay chân vụng về kia, đừng có mà treo lệch!”

Thạch Đầu và Ngũ Thôi cười hì hì, Vương Trụ chọc ghẹo, “Trên câu đối viết gì đấy, Sử doanh đọc cho bọn ta nghe xem nào?”

Sử Dũng khoe khoang, “Có quỷ mới biết nó viết gì, chẳng qua là mấy câu may mắn cát tường, ngươi không biết chữ, cho dù ta bịa thì ngươi cũng chẳng biết.”

Cả bọn cười ầm lên, Thạch Đầu treo xong nhảy xuống, vừa ngẩng đầu đã hớn hở gọi, “Cửu lang về rồi!”

Ngũ Thôi bước tới đón, “Nhà mới đón Tết phải thật rực rỡ, bọn ta đã hẹn nhau đến mừng tân gia.”

Sử Dũng hào hứng vung tay, “Đợi tửu lầu đem tiệc tới nào, cấm các ngươi giả say, hôm nay phải uống cho chết mấy tên các ngươi!”

Vương Trụ kêu la oan uổng, “Nhìn ta làm gì, Lục Cửu mới là người hay giả bộ, ngươi phải trông chừng cậu ta chứ!”

Cả bọn phá lên cười ha hả, không khí vô cùng thoải mái, cổng nhà sơn đen bóng loáng dán câu đối mới cùng đèn lồng đỏ rực, ngập tràn niềm vui của một năm mới. Lục Cửu lang lặng lẽ nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cả đám nhậu nhẹt đến tận đêm khuya, Sử Dũng nói nghe hùng hồn lắm, nhưng sau khi chuốc say Vương Trụ và Ngũ Thôi thì cũng không trụ nổi, đổ gục xuống bàn ngáy khò khò, nước dãi chảy ra.

Từ nhỏ Lục Cửu lang đã trộm rượu của thanh lâu uống nên tửu lượng hơn người, lúc này mới chỉ hơi say, lần lượt cõng từng người về phòng nghỉ.

Thạch Đầu đang nằm úp mặt xuống bàn, mơ màng cười khờ khạo, thấy hắn trở lại thì la lên, “Cửu lang! Tốt quá rồi!”

Lục Cửu lang biết hắn đã say, hỏi bâng quơ, “Tốt cái gì?”

Thạch Đầu cầm chặt chén rượu không buông, chẳng chịu đi nghỉ, “Có nhà rồi, chúng ta có nhà rồi!”

Lục Cửu lang ngồi xuống bên cạnh, không cho là đúng, “Chỉ một căn nhà mà vui đến thế hả? Sau này còn có cái tốt hơn nữa.”

Ma say nào nghe lọt lời người khác, Thạch Đầu lè nhè, “Ta tưởng cả đời sẽ chỉ biết ăn xin kiếm ăn, không chết đói đã là may, nào ngờ lại có ngày hôm nay, may mà ta theo Cửu lang rời khỏi thành Thiên Đức, may mà đã nhập ngũ…”

Lục Cửu lang khinh thường, “May mắn cái gì, đâu phải do ông trời ban cho mà là tự ta giành lấy.”

Thạch Đầu lẩm bẩm, “Vậy thì phải cảm ơn Hàn Thất tướng quân đã không đuổi cậu, để Sử doanh bọn họ huấn luyện cậu… Cửu lang thay đổi nhiều rồi, mọi người đều khen cậu, không giống trước kia chỉ biết lừa phụ nữ…”

Lục Cửu lang im lặng một lúc, khẽ cười khẩy, “Ta luôn có năng lực, chỉ là trước đây người khác mù mắt không nhận ra. Nhìn đi, những thứ tốt đẹp trên đời này ta đều đã có được.”

Thạch Đầu cười ngây ngô, “Nè Cửu lang, ngày nào cậu cũng đến chỗ tướng quân làm gì thế? Tụi Ngũ Thôi tò mò lắm.”

Lục Cửu lang nhấc chén rượu còn sót lại uống cạn, nhạt nhẽo nói, “Còn có thể làm gì, nàng ấy đã tàn phế mà vẫn phí sức luyện tập, tự giày vò bản thân. Ta chỉ cần một cú đấm là có thể hạ gục nàng ấy.”

Thạch Đầu không vui, lẩm bẩm, “Tướng quân là Xích Hoàng, làm gì có chuyện tàn phế, nhất định sẽ trở về doanh trại…”

Lục Cửu lang không đáp, Xích Hoàng cái gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, chẳng qua đã quen làm kẻ mạnh nên không chịu nổi cảm giác vô dụng hiện tại. Sớm muộn gì thực tế cũng sẽ khiến nàng hiểu rằng lấy một người chồng có bản lĩnh mới là cách giải quyết tốt nhất, nhà họ Hàn giàu sang đến vậy, nàng hoàn toàn không cần chịu khổ như thế.

Thạch Đầu tất nhiên không hiểu, Lục Cửu lang cũng không muốn nói thêm, một tay kéo hắn dậy, đẩy vào phòng nghỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play