Một ông già tóc bạc hoa râm bước vào nhà, thấy cô gái trẻ đang nằm trên giường thì ngạc nhiên, “Sao An tiểu thư lại tiều tụy thế này?”
Chàng thanh niên anh tuấn dẫn đường đáp, “Chúng tôi bất ngờ gặp phải thổ phỉ trên đường, tiểu thư bị thương nặng nhưng không gặp được đại phu giỏi, gắng gượng đến tận lúc này, may thay gặp được đoàn thương buôn của Lý công tử, xin làm phiền Cố tiên sinh.”
Chàng thanh niên lùi về sau, người phụ nữ Ốt Mạt bên giường nhẹ nhàng mở lớp vải đắp trên vết thương, để lộ vết thương bị tên bắn vô cùng ghê sợ.
Cố tiên sinh chỉ nhìn qua cũng biết vết thương đã mưng mủ độc, lập tức sai chàng thanh niên đi lấy nước, còn mình mở hòm thuốc, rửa sạch tay, nung nóng dao kim, loại bỏ thịt thối và mủ, sau đó bôi thuốc giải độc.
Sau khi xử lý vết thương xong, Cố tiên sinh bắt mạch một lần nữa, ánh mắt chợt dừng lại trên tay cô gái, không khỏi ngạc nhiên. Đó không phải là đôi tay mềm mại trắng trẻo của một thiên kim tiểu thư mà là đôi tay thon dài nhưng thô ráp, đầy vết chai.
Chàng thanh niên đứng bên cạnh hỏi, “Dám hỏi tiên sinh, mạch tượng của tiểu thư nhà ta thế nào?”
Cố tiên sinh thôi nhìn, lấy ra một lọ sứ từ trong hòm thuốc, “Tuy đã xử lý vết thương bên ngoài nhưng do chậm trễ điều trị nên bệnh nhân quá yếu, thuốc này mỗi ngày uống một viên, pha cùng sữa dê và canh thịt bồi bổ, đợi bệnh tình từ từ thuyên giảm, tuyệt đối không thể để cô ấy đi lại quá nhiều.”
Chàng thanh niên gật đầu liên tục, tiễn Cố tiên sinh ra cửa.
Ông già vẫn có chút thắc mắc, “An tiểu thư vốn thân thể ngàn vàng, cớ gì phải đi xa vào chốn nguy hiểm?”
Chàng thanh niên điềm nhiên đáp, “Tính cách tiểu thư nhà ta thừa hưởng từ phu nhân, rất cương quyết, thường xuyên dẫn người ra nước ngoài buôn bán, cũng luyện qua vài chiêu võ, dăm ba tên đàn ông không phải đối thủ của cô ấy. Đáng tiếc lần này đụng độ thổ phỉ quá hung ác, có thể thoát thân đã hết sức may mắn.”
Cố tiên sinh không còn nghi vấn, đi về phía đoàn thương buôn đang dừng ở đầu kia thôn làng.
Đây là một đoàn thương buôn vô cùng hùng hậu, nhân thủ đông đảo lên tới hàng nghìn người, vừa đến đã khiến thôn làng náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều thôn dân tò mò kéo đến xem. Cố tiên sinh lách qua đám đông, bước vào trong sân nhà nơi chủ nhân đoàn thương buôn đang tạm trú, lập tức có tùy tùng bước tới nhận lấy hòm thuốc.
Vị công tử trẻ tuổi trong phòng có diện mạo như ngọc, cử chỉ thanh cao, đang trò chuyện cùng một người đàn ông râu dài, thấy Cố tiên sinh trở về thì hỏi, “Tình hình của An tiểu thư thế nào?”
Một giai nhân tuyệt sắc bầu bạn bên cạnh công tử, sai người chuẩn bị ghế cho Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh kính cẩn ngồi xuống, “Bẩm công tử, quả thực tình hình vô cùng nguy kịch, An tiểu thư có thể chống chịu đến giờ quả là kỳ tích, nay tạm thời giữ được tính mạng, nhưng còn phải xem điều dưỡng thế nào.”
Giai nhân mỉm cười tiếp lời, “Nàng ấy quả thật may mắn, gặp được công tử nhân từ, lại được Cố thái y chữa trị.”
Công tử không quan tâm, “Nghe bảo Trịnh tiên sinh có biết về An gia, tiện tay giúp đỡ cũng bình thường. Không ngờ chưa đến Sa Châu đã gặp được tiểu thư nhà hào tộc ở chốn này.”
Cố tiên sinh không khỏi lắc đầu, “Bàn tay của An tiểu thư như tay của võ tướng, con gái lại học đòi theo đàn ông bôn ba, quả là kỳ lạ, nếu không nhờ có hộ vệ trung thành thì chắc chắn đã không toàn mạng.”
Trịnh tiên sinh vuốt râu cười, “Tây Bắc chịu ảnh hưởng của phong tục người Hồ, không ít phụ nữ mạnh mẽ, An gia lại do một tay An phu nhân quán xuyến cai quản, con gái noi theo cũng không có gì lạ.”
Giai nhân dịu dàng châm trà, tò mò hỏi, “Vậy dung mạo của An tiểu thư thế nào?”
Cố tiên sinh không nghĩ ngợi mà đáp, “Mặt mũi vàng vọt, người ngợm gầy rộc, hơi thở mong manh như sợi chỉ.”
Đúng là thầy thuốc, hỏi về dung mạo nhưng ông lại trả lời về tình trạng bệnh, khiến mọi người bật cười.
Giai nhân lúng liếng đưa mắt, đùa rằng, “Ta còn tưởng là một mỹ nhân, có thể để công tử thêm phần hứng thú.”
Công tử bật cười, mắng, “Vân nương nói bậy gì thế, cứu người vốn là việc thiện, sao lại bị nàng nói thành điều không đứng đắn?”
Đúng lúc này, một chàng trai khỏe mạnh vội vã bước vào, không quên hành lễ, “Bẩm Điện hạ, quân đội Hà Tây dẫn binh đánh trận ban đêm, công phá đại bản doanh của Khả hãn Hồi Hột, đánh tan mười lăm vạn quân thân vệ, chém đầu hàng vạn người, bắt sống tể tướng Hồi Hột, khuất phục hai vạn người; Quân Sóc Phương truy kích năm vạn tàn quân, công chúa Hồi Hột dẫn bảy bộ ba vạn người đầu hàng!”
Vị công tử đứng bật dậy, mừng khôn xiết, “Thật là một trận đại thắng! Hồi Hột từ nay không còn là mối họa, nhất định phụ hoàng sẽ mừng lắm!”
Mọi người nghe tin đều nở nụ cười rạng rỡ, Trịnh tiên sinh suy nghĩ một hồi, “Quả nhiên quân đội Hà Tây mạnh mẽ y hệt lời đồn, lần này lập công lớn, chắc chắn sẽ được ban thưởng. Khả năng cao chuyến đi lần này sẽ thay đổi lộ trình, khả năng cao Bệ hạ sẽ để Điện hạ thân chinh đến Sa Châu ban thưởng, thể hiện long ân của triều đình.”
Công tử được nhắc nhở thì hiểu ra, “Đúng vậy, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở thôn này trước, đợi tin tức từ trong cung, xem tình hình rồi hẵng sắp xếp.”
Thì ra thân phận của công tử vô cùng cao quý, y chính là Ngũ Hoàng tử Lý Duệ, con trai yêu quý nhất của Thiên tử đương thời; người đàn ông râu dài là phụ tá Trịnh Tùng Đường, còn chàng thanh niên đến bẩm báo tên Hạ Húc – con trai của Du Quốc công, đồng thời cũng là thân tín của Lý Duệ, giữ chức Du Kích tướng quân, chỉ huy gần nghìn binh sĩ Thần Sách quân bảo vệ.
Hà Tây đã quy phục từ mấy năm trước nhưng vì ngăn cách bởi Lương Châu nên không thể thông thương với Trung Nguyên, triều đình không biết nhiều về mười một châu, do đó Thiên tử vẫn canh cánh về việc Hàn Nhung Thu có trung thành chính trực hay không. Lần này Lý Duệ chủ động xin vi hành, cải trang thành đoàn thương buôn để điều tra tình hình ở Hà Tây.
Trịnh Tùng Đường cười nói, “Nếu chuyến này thay trời an dân, vừa có thể tăng danh vọng cho Điện hạ lại có thể quan sát Hàn gia và quan lại ở các châu, sau này hồi cung tường trình, nhất định Bệ hạ sẽ rất hứng thú.”
Một khi công khai thân phận hoàng tử, Hàn gia nhất định sẽ tiếp đãi trọng hậu, Lý Duệ hiểu rõ cười nhạt, “Vốn dĩ là việc khổ sai, Đại huynh còn châm biếm mấy câu, nhưng nếu phụ hoàng thật sự sắp xếp như vậy thì chắc chắn huynh ấy ghen đỏ mắt cho xem.”
Mọi người bàn bạc một lúc rồi ai về làm việc nấy.
Tâm trạng Lý Duệ đang rất tốt, chợt nhớ ra, “Vân nương, bảo người đi hỏi xem An tiểu thư dưỡng thương cần gì, cứ việc chu cấp.”
Vân nương dịu dàng đáp lời, ánh mắt đầy chế nhạo.
Lý Duệ thấy thế thì hiểu ngay, bật cười, “Ta đâu phải là kẻ háo sắc, gặp người chịu nạn thuận tay giúp đỡ cũng đáng để nàng ghen sao?”
Vân nương là Trắc phi của Hoàng tử, tính cách lanh lợi thông minh nên rất được Lý Duệ yêu thích, nàng cười khẽ nói, “Lâu nay nghe bảo đất Hồ đầy rẫy phong tình, An tiểu thư lại là người dẫn đầu đoàn thương buôn, có phong thái không thua kém đấng mày râu, Điện hạ mà gặp nhất định sẽ thấy mới mẻ.”
Lý Duệ thật sự chưa từng nghĩ đến điều này, nghe vậy bèn cười, “Đoàn thương buôn suốt ngày dầm sương dãi gió, tiên nữ rồi cũng thành thô phụ, sao có thể là mỹ nhân được. Theo lời Cố thái y nói, chỉ sợ nàng ta còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.”
Vân nương nghe thế mới yên tâm, nhưng vẫn chòng ghẹo, “Thật sự phải chịu khổ sở như vậy ư? Nàng ta là thiên kim hào tộc, sao không ở nhà hưởng thụ mà ra ngoài cho cực?”
Lý Duệ trầm ngâm một lúc, đoạn đáp, “Đó là vì trong tâm có chỗ hướng về, tự khắc sẽ có lựa chọn riêng. Ta tuy là Hoàng tử địa vị cao quý, sinh ra đã hưởng cao lương mỹ vị, chẳng phải cũng đang bôn ba đây sao?”
Vân nương thường thích hờn dỗi nhằm tăng thêm tình thú, song nàng ta cũng rất thông minh, biết đâu là giới hạn, lập tức im lặng.
Lý Duệ cũng không muốn bàn sâu hơn, chuyển sang chủ đề khác.
***
Buôn bán xa xôi có lợi nhuận cao nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro lớn, khó tránh khỏi những sự cố bất ngờ hoặc bị cướp bóc, do đó thường phải kết thành đoàn để cùng đi. Hàng trăm, hàng nghìn con lạc đà nối đuôi nhau, mang vác hàng loạt rương hòm, có hộ vệ mạnh mẽ đi theo cùng nhiều nô lệ và phu khuân vác, cả đoàn như một bộ lạc lưu động.
Lý Duệ với thân phận cao quý mang theo không ít quân lính hộ vệ, nhưng vẫn quyết định cải trang thành đoàn thương buôn nhằm che giấu, vì vậy trên đường đi cũng vô cùng vất vả. Đến nơi này mới được nghỉ ngơi dài ngày, dân chúng trong thôn chen nhau tới buôn bán, có người bán bò, bán cừu, có người bày bán đặc sản địa phương và rau quả, tiếng rao bán không ngớt.
Vân nương thấy thú vị, hạ mình ngắm nhìn vài lần, bảo thị nữ nhận lấy một rổ hoa quả khô, thưởng vài đồng bạc, nhìn thái độ hớn hở mà hèn mọn của thôn dân khiến nàng vô cùng thoải mái, cảm giác bọn họ biết điều hơn hẳn so với người nhà họ An.
Ở Trường An con gái thương gia chẳng khác nào một con kiến hôi, không đáng để mắt tới, nhưng vì Lý Duệ đã lên tiếng, Vân nương cũng đành cho người đi hỏi, chẳng ngờ bọn họ lại không hề khách sáo, đòi hỏi đủ thứ.
Vân nương nghe thị nữ báo lại thì giận tím mặt, lạnh lùng chu cấp một nửa yêu cầu thêm một hộp bạc để đuổi đi, thậm chí còn không buồn thăm hỏi.
Chuyện này lan truyền trong đoàn thương buôn, mọi người bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt với mấy tên tùy tùng của nhà họ An, liên tục liếc xéo. Thế mà đối phương chẳng chút bận tâm, vẫn vui vẻ dạo chơi trong đoàn, thậm chí còn trêu đùa với mấy con khỉ được nuôi.
Thạch Đầu ném vài hạt đậu phộng, con khỉ nhanh nhẹn bắt lấy, nhai rau ráu, nhai xong còn nhe răng cười.
Thạch Đầu hí hửng thích thú, Ngũ Thôi từ đầu kia đi tới, ngồi xuống xem khỉ cùng hắn, trông như hai tên ngốc nhưng lời lẽ trao đổi lại rất kỳ lạ, “Hơn một nửa là quân lính, có vẻ chưa từng đến vùng biên cương nên không quen cưỡi lạc đà, binh khí giấu trong lớp ngăn của xe.”
Thạch Đầu cũng thì thầm, “Dẫn đầu đoàn là một tay lão luyện nhưng chắc chắn không phải thương nhân, túi đồ bị mưa ướt mà chẳng ai thèm để ý.”
Ngũ Thôi gãi cằm, “Chẳng trách Cửu lang nghi ngờ, đoàn thương buôn này quả thật có điều mờ ám, rốt cuộc bọn họ tính làm gì?”
Thạch Đầu chớp mắt, “Mặc kệ là gì, ít nhất tướng quân đã được cứu, chúng ta cũng có cái ăn cái uống.”
Mấy người bọn họ may mắn thoát khỏi rạch Quỷ, tìm được thôn làng này, kết quả lại chẳng có đại phu. May thay khi tướng quân sắp sửa không trụ nổi thì có đoàn thương buôn lớn tới, Lục Cửu lang đến bắt chuyện, không chỉ được chữa trị vết thương mà còn được cung cấp vật tư, cho thêm tiền bạc mua thức ăn quần áo.
Ngũ Thôi phục sát đất tài năng của hắn, “Không ngờ danh tiếng của An gia lại có trọng lượng tới vậy, Lục Cửu cũng không sợ bị phát hiện.”
Thạch Đầu đã thấy quen, tự tin đáp, “Cửu lang nói đại quân còn ở xa, thương tích của tướng quân không thể chịu nổi di chuyển xóc nảy, cần phải dưỡng thương một thời gian. Cậu ấy giỏi lừa phỉnh lắm, lại từng ở An gia, nhất định sẽ không lộ sơ hở.”
Ngũ Thôi vẫn không hiểu, “Ngươi nói xem vì sao Lục Cửu phải dốc sức thế, chẳng lẽ hắn có tình ý với tướng quân?”
Thạch Đầu biết rõ quan hệ bên trong, lập tức phủ nhận, “Không có chuyện ấy đâu, nhất định là cậu ấy muốn lập công lớn để được Hàn đại nhân coi trọng.”
Ngũ Thôi tiu nghỉu đáp, “Lục Cửu chu đáo với tướng quân quá, mấy người chúng ta chẳng ai nhận ra tướng quân đã tỉnh, chỉ có mình hắn lao tới.”
Vừa nhắc đến đây, Thạch Đầu không nhịn được cười, “Nói tỉnh cũng không đúng, tướng quân còn gọi cậu ấy là mẹ kìa.”
Ngũ Thôi cười toe toét, “Còn bảo hắn đừng chết, Lục Cửu nghe mà ngớ người, cười chết ta, chờ khi trở về kể cho Sử Dũng nghe, chắc chắn hắn sẽ cười sái quai hàm cho xem.”
Hai người thì thầm bàn luận, phát ra tiếng cười quái dị, người trong đoàn thương buôn đứng đằng xa nhìn, càng thêm khinh bỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT