Hàn Nhung Thu kinh ngạc, Bùi Hựu Tĩnh sửng sốt. Mọi người ai cũng ngơ ngác.

Chất giọng vang dội của Bùi Hành Ngạn lọt vào tai những người ngồi trên khán đài, thậm chí cả binh lính bên dưới cũng nghe rõ mồn một.

Hàn Bình Sách nhíu mày, biết đối phương ghi hận chuyện cũ, chàng nói với em gái, “Mặc xác hắn đi, tên này chẳng biết lựa hoàn cảnh gì hết. Cha hắn đang ngồi trên đài kia, nếu con trai thua cuộc trước mặt mọi người, không biết ông ta sẽ tức giận đến mức nào.”

Trận đấu này khác với màn tỉ thí của binh sĩ, Hàn Thất là chủ tướng của Xích Hỏa quân, còn sau lưng Bùi Hành Ngạn lại là Nhuệ Kim quân. Một khi so tài trước mặt chúng binh sĩ tất sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả hai quân. Hàn Thất hiểu rõ điều đó nên nàng chẳng quan tâm tới lời khiêu khích của Bùi Hành Ngạn.

Hàn Nhung Thu cũng không cho phép, nhẹ nhàng từ chối, “Cuộc thi tài đã kết thúc, nếu cháu muốn có thể tìm Hàn Thất để tỉ thí riêng. Thời giờ không còn sớm, không nên chậm trễ phần trao giải.”

Nhưng Bùi Hành Ngạn không từ bỏ, giọng sang sảng, “Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, coi như là tăng thêm phần thú vị cho hội thi. Đã ở trong đại doanh của Xích Hỏa, lẽ nào Hàn Thất tướng quân không dũng cảm bằng một binh sĩ?”

Bùi Hựu Tĩnh thấy con trai mình ngoan cố, lời lẽ gay gắt, biết đây không phải là suy nghĩ bộc phát nhất thời mà đã có ý định từ trước. Ông toan ngăn cản nhưng chợt đổi ý, nói với Hàn Nhung Thu, “Thôi, con trai ta cứng đầu lắm. Nó đã luyện tập trong Nhuệ Kim quân mấy năm, luôn muốn thử sức với con gái nhà ông. Để nó thất bại một lần cũng tốt.”

Hiểu rõ bạn già muốn mượn cơ hội này để rèn luyện con trai, thúc đẩy chí tiến thủ, Hàn Nhung Thu không khỏi cười khổ.

Bùi Hành Ngạn thấy cha mình đồng ý, lập tức lớn tiếng khiêu khích cô gái đứng bên đài, “Hàn Thất, trước mặt hàng vạn binh sĩ, cô có dám nhận lời thách đấu không!”

Hàn Bình Sách nghe xong giận tím mặt, “Tên ngốc này tưởng luyện vài năm là có thể phô diễn hả! Không cần giữ thể diện cho hắn nữa, đánh cho hắn một trận nhớ đời.”

Hàn Thất không đáp, chỉ chờ Hàn Nhung Thu lên tiếng.

Hàn Nhung Thu nghĩ ngợi một lát, đoạn thở dài, “Nếu đã vậy, cứ theo ý cậu ấy đi.”

Hàn Thất cuối cùng cũng nhìn Bùi Hành Ngạn, “Bùi thiếu chủ muốn tỉ thí môn gì?”

Bùi Hành Ngạn ngạo nghễ thốt ra hai chữ, “Cưỡi ngựa bắn cung.”

***

Khi Bùi Hành Ngạn đang vênh mặt trên đài, chúng binh sĩ phía dưới cũng không yên lặng, người hàng trước ghé tai với người phía sau, âm thanh xì xào mỗi lúc một lớn dần. Khi biết sẽ có thêm một trận đấu bất ngờ, ai nấy đều tỏ ra vô cùng phấn khích.

An phu nhân cầm quạt che miệng, từ tốn cười, “Bùi thiếu chủ quả là khí thế, cặp đôi này có vẻ hợp nhau đấy, chắc Bùi đại nhân cũng hài lòng.”

An Anh kinh ngạc, đến khi mẹ nhắc nhở mới nhận ra Bùi gia chủ đang mỉm cười trò chuyện với Hàn đại nhân, có vẻ không quan tâm đến kết quả thắng thua.

Bùi Hành Ngạn tuấn tú kiêu ngạo, Hàn Thất rạng rỡ oai phong, hai người chọn cung tên, nhảy lên ngựa rồi lao vào đường đua.

Thi cưỡi ngựa bắn cung không phải là thi bắn bia mà là hai kỵ sĩ truy đuổi nhau, ai bắn trúng đối thủ trước thì sẽ chiến thắng.

Bùi Hành Ngạn đã đổ rất nhiều công sức luyện tập môn cưỡi ngựa bắn cung, bao lần đùi phồng rộp chảy máu, cánh tay đau nhức tê mỏi, luyện đến mức kỹ năng bắn cung đủ để tự hào trong Nhuệ Kim quân. Mục đích của hắn chính là vào hôm nay, rửa bằng sạch nỗi nhục ngày trước. Hắn híp mắt, tập trung vào con ngựa ô nhẹ nhàng trước mặt.

Hàn Thất thong thả cưỡi ngựa, một tay cầm cung, trong ống tên là những mũi tên đã bị cắt bỏ đầu, hai con ngựa đứng đối diện từ xa.

Ánh mắt của Bùi Hành Ngạn vô cùng lạnh lẽo, quyết không để nàng có cơ hội giương cung, lợi dụng khoảng cách, hắn bắn thật nhanh một mũi tên nhắm vào cổ họng Hàn Thất.

Hàn Thất nhẹ nhàng né sang một bên, ngay sau đó lại thêm hai mũi tên nữa bắn tới, không cho nàng thời gian thở dốc. Nàng cúi người tránh hai mũi tên, mũi tên thứ tư lao thẳng vào mặt, nàng ngửa người ra sau né tránh, tiếp theo là ba mũi tên liên tục, nhưng nàng nhanh tay điều khiển ngựa nhảy vọt lên như đã lường trước, những mũi tên bay sượt qua người.

Bùi Hành Ngạn không để nàng chạy thoát, nhanh chóng bắn thêm hai mũi tên, một mũi nhắm vào vai, một mũi nhắm vào chân, tự tin rằng sẽ bắn trúng ít nhất một mũi. Nhưng Hàn Thất đột ngột biến mất, kết quả một mũi tên bắn trượt, mũi còn lại đâm vào yên ngựa trống trơn rồi rơi xuống.

Chín mũi tên bắn ra liên tục như dòng chảy, mọi người đều nín thở căng thẳng, có người thấy yên ngựa trống trơn, tưởng Hàn Thất đã bị bắn rơi khỏi ngựa thì hoảng hốt bật thốt.

Bùi Hành Ngạn nghiến răng, quai hàm bạnh ra, biết Hàn Thất chắc chắn đang ẩn mình dưới bụng ngựa, hắn cài tên giữ lực đợi thời cơ, khi thấy bóng dáng dưới bụng ngựa lóe lên, đang định thả dây cung thì một mũi tên bay tới, trúng ngay vào xương đòn của hắn.

Mũi tên đó đã bị cắt bỏ đầu, chạm nhẹ là rơi nhưng thế đã đủ khiến vạn người chấn động. Thật không tin nổi, Hàn Thất trong tình thế bất lợi  vẫn có thể bắn trúng một cách chính xác!

Bùi Hành Ngạn tái mét mặt, mũi tên vẫn nằm trên dây cung nhưng hắn đã mất đi ý chí kéo cung.

Hàn Thất nhẹ nhàng xoay người nhảy lên yên ngựa, trong trận đấu cưỡi ngựa bắn cung lần này, nàng chỉ bắn đúng một mũi tên nhưng đủ khiến cả thao trường sục sôi.

Ngay cả An Anh cũng đỏ mặt vì phấn khích, đặt tay lên ngực đè lại con tim đang loạn nhịp.

Trên khán đài, Hàn Bình Sách khó lòng kiềm chế niềm tự hào, cười to sang sảng. Thực ra em gái chàng vốn học cưỡi ngựa bắn cung từ đầu, tập đến nhuần nhuyễn mới chuyển sang thương pháp. Về sau vào quân dẫn binh, nàng ít có cơ hội dùng cung nên mới không có nhiều người biết.

Bùi Hựu Tĩnh đã dự đoán con trai mình sẽ thua, song không ngờ lại thua cách biệt đến vậy, ông khen ngợi, “Kỹ thuật quá lợi hại.”

Hàn Nhung Thu khiêm tốn, “Hành Ngạn cũng không tồi, đã thay đổi rất nhiều, có thể thấy là đã luyện tập chăm chỉ, tương lai hứa hẹn.”

Hàng vạn binh sĩ hò reo như sấm vang, cận vệ doanh của Hàn Thất vừa cười vừa trêu chọc, không khí náo nhiệt nhất.

Sử Dũng đập tay vào hàng rào gỗ, cười chảy nước mắt, “Tên ngốc đó còn tưởng mình sẽ thắng cơ đấy, đúng là nằm mơ!”

Thạch Đầu nhìn trân trân, “Cửu lang, kỹ thuật bắn cung của tướng quân thần kỳ quá!”

Lục Cửu không reo hò mà chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Thất, ánh mắt sâu lắng đầy bí ẩn, không biết đang nghĩ gì.

Tiếng tù và vang lên, binh sĩ im lặng đứng ngay ngắn, người thắng cuộc trong trận đấu được dẫn tới trước đài.

Hàn Nhung Thu bước xuống bậc thang, người hầu dâng khay bạc để ông trao thưởng cho từng người một.

Khi đến trước mặt Lục Cửu lang, ông lập tức mỉm cười. Đột nhiên chàng trai trẻ quỳ một chân xuống, lông mày sắc bén nhướn lên, giọng nói vang vọng khắp thao trường, “Tiểu nhân không cần thưởng, chỉ mong được như Bùi thiếu chủ, thách đấu với Hàn Thất tướng quân một trận!”

Trong chớp mắt, cả thao trường lặng thinh không một tiếng động.

Thiếu chủ nhà họ Bùi còn có thể hiểu, nhưng một binh sĩ bình thường mà cũng dám ngông cuồng nói ra lời ấy?

Người này rất anh tuấn, cũng vô cùng ngạo nghễ, dẫu thái độ có phần kiêu căng nhưng không thể phủ nhận ngoại hình xuất chúng của hắn.

An phu nhân từ tốn nói, “Tiếc thay cho một gương mặt đẹp, hóa ra chỉ là một kẻ ngu.”

An Anh rung động, không kìm được nói, “Anh ta dám thách đấu, dù có thất bại cũng thật đáng khen, sao có thể gọi là ngu ngốc?”

An phu nhân chạm nhẹ ngón tay lên trán, cười lạnh, “Nếu không có Hàn Thất tiểu thư che chở, liệu hắn có sống được đến bây giờ? Luyện được bản lĩnh tại Xích Hỏa quân, nay lại dựa vào đám đông để mưu cầu lợi ích, muốn mượn danh con gái Hàn gia để bản thân nổi tiếng, loại người gian xảo vô tình thế này, dù Hàn đại nhân có thỏa hiệp thì về sau cũng sẽ tìm cách loại bỏ hắn. Hắn tưởng Hàn gia dễ bị bắt nạt, có thể để hắn lộng hành thế ư?”

Ở một bên khác, Triệu Xa cũng đang suy tư nhìn hắn, “Tên này có lai lịch thế nào?”

Triệu Anh ngạc nhiên nhíu mày, “Chỉ là một kẻ vô lại ngoài phố, không có gốc gác.”

Triệu Xa đăm chiêu, giọng ẩn ý, “Không có gốc gác mà Hàn gia lại che chở, còn tốn công sức đào tạo hắn? Hàn đại nhân là người nhìn xa trông rộng, không bao giờ làm việc vô ích.”

Triệu Anh liếc nhìn Hàn Thất, “Có lẽ là con gái nhà họ bị hắn quyến rũ, chưa chắc Hàn đại nhân đã biết.”

Triệu Xa càng thêm khẳng định, “Nếu thế thì hắn càng không dám thách thức chỗ dựa của mình, trừ phi muốn chết. Luyện được đến mức độ này thì hẳn không phải là kẻ ngu ngốc. Con đi điều tra xem sao, chắc chắn có ẩn tình.”

Các quý nhân trên đài bắt đầu thì thào bàn tán, cận vệ doanh bên dưới cũng xôn xao.

Sử Dũng mém lìa hồn khỏi xác, “Là ta nghe nhầm hay là Lục Cửu phát điên rồi?”

Ngũ Thôi cũng hoảng hốt, “Hắn điên thật rồi, dám thách đấu với tướng quân! Hắn muốn chết ư?!”

Lý Tương không khỏi nghi ngờ vào chuyện ma quỷ, “Có phải đêm qua hắn bị người âm nhập rồi không.”

Vương Trụ cũng mất bình tĩnh, “Hỏng rồi, vừa mới mừng vì thắng cược, giờ lại phải chuẩn bị lo hậu sự cho tên này.”

Thạch Đầu há hốc miệng, nhìn theo bóng Lục Cửu lang, ngập ngừng nói, “Nhỡ Cửu lang thắng thì sao?”

Lần này mọi người đồng thanh, cùng hô lên, “Nằm mơ à!”

Ngũ Thôi kéo tai Thạch Đầu, lớn tiếng, “Mơ cũng chẳng có cửa nhé, thấy Bùi thiếu chủ thua thảm thế nào chưa? Đó là tướng quân còn nương tay chứ hắn đừng hòng bắn nổi một mũi tên! Lục Cửu là cái thá gì, một thân binh phạm thượng thách đấu, không bị đâm thủng bảy tám lỗ mới lạ!”

Vương Trụ nói ra suy nghĩ chung của mọi người, “Mấy năm gần đây hắn luôn bị tướng quân áp chế, lần nào cũng thua!”

Thạch Đầu bị Ngũ Thôi phun nước bọt trúng mặt, môi mấp máy, không dám nói thêm lời nào.

Đúng vậy, Cửu lang không thể thắng, nhưng một người thông minh như hắn sao có thể làm chuyện ngu ngốc bực này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play