Có là con gái của Hàn Nhung Thu đi chăng nữa thì Hàn Thất cũng chỉ ở một căn buồng đơn sơ trong trại tân binh, chỉ có hai nữ thân vệ canh gác bên ngoài, ngoài ra không có gì đặc biệt. Nàng huấn luyện giữa cát bụi cả ngày, tóc tai bù xù, nước da đen sạm trông giống một thiếu niên, giọng nói cũng khàn hơn, lúc này đang cầm trong tay cầm một tờ danh sách, “Lư a Hầu? Chẳng trách không thấy tên ngươi trong sổ quân.”

Lục Cửu lang cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

Hàn Thất liếc hắn, “Tại sao ngươi mạo danh nhập ngũ?”

Lục Cửu lang đảo mắt, giọng thành khẩn, “Ta đến Sa Châu hai tay trắng, lại thấy Thanh Mộc quân dũng mãnh, một lòng ngưỡng mộ.”

Hàn Thất thẳng thừng vạch trần, “Lục Cửu lang, ngươi nghĩ trên đời này chỉ mình ngươi thông minh còn người khác đều là kẻ ngốc?”

Lục Cửu lang lập tức đổi giọng, “Ta vô tình đắc tội người ta, rơi vào đường cùng.”

Hàn Thất ngạc nhiên, tức giận bật cười, “Ngươi chỉ mới đến Sa Châu vài ngày mà đã lại gây chuyện?”

Lục Cửu lang toan giải thích, Hàn Thất đã ngắt lời, “Thôi, không liên quan đến ta. Ngươi dùng cách gì khiến đồng đội bao che, tránh được các buổi huấn luyện từ khi nhập ngũ?”

Cả đội đang chờ xử lý bên ngoài, Lục Cửu lang biết không thể giấu được, từ tốn nói, “Là họ nghĩ nhiều, tưởng ta có quan hệ với cấp trên, không cho ta làm gì.”

Hàn Thất sầm mặt, lạnh lùng nói, “Ngươi mạo danh Hàn gia để đồng đội bao che ngươi chây ì?”

Lục Cửu lang chột dạ, định biện giải, đột nhiên bị nàng bóp cổ.

Trong nháy mắt, nàng bỗng trở nên lạ lẫm, như một vị tướng tàn nhẫn trên chiến trường, nhả từng chữ lạnh lẽo, “Ta đã nhắc nhở ngươi, việc quân không thể tùy tiện nói bừa.”

Lục Cửu lang sợ đến mức lông tơ dựng đứng, lập tức cầu xin, “Là ta vô tri lầm lỡ, không dám nữa…”

Nàng buông lỏng tay khỏi cổ hắn, Lục Cửu lang không thốt nổi một lời, tim đập thình thịch, nỗi sợ chưa từng có ập đến.

Hàn Thất không giết hắn nhưng ngay khắc sau hắn bị ném ra ngoài, rơi trước mặt đám Sử Dũng, toàn thân đau đớn.

Thân vệ đáp lệnh tiến lên, kéo hắn về phía cửa phụ của quân doanh, đồng hoang dần xuất hiện qua cánh cửa gỗ đang từ từ mở ra.

Lục Cửu lang không quan tâm đến việc bị đuổi, trái lại còn yên tâm, nhưng chỉ đến khi thấy bóng đen bên ngoài, hắn lạnh cả người, hơi thở nín bặt.

Nô lệ Côn Lôn đầu trọc da đen vạm vỡ tựa núi, một vết sẹo dài xấu xí chạy qua sống mũi, mắt phải đeo chụp mắt đen, mắt trái trợn trừng như chuông đồng, nhìn cổng trại mở toang, nhe răng cười với Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của thân vệ, lấy hết sức bình sinh chạy trở về nhưng bị binh lính giữ lại trước cửa lều của Hàn Thất, hắn cố gào to, “Hàn Thất! Đừng đuổi ta ra ngoài! Ta muốn nhập ngũ, ta muốn hoàn thành tất cả các buổi huấn luyện! Hãy để ta ở lại!”

Sử Dũng và những người khác ngạc nhiên, không hiểu vì sao lúc hắn bị kéo đi thì không ư hử mà giờ lại la hét thảm thiết.

Lục Cửu lang không màng đến đòn đánh của thân vệ, thét lớn, “Hàn Thất! Ta giúp cô cứu Hàn đại nhân! Ta giúp cô bắt được nội gián Thổ Phồn! Ngoài kia có kẻ thù của ta đang chờ, hắn sẽ tra tấn ta đến chết! Cô không thể thấy chết mà không cứu!”

Thân vệ đè hắn xuống, định bịt miệng, Lục Cửu lang vật lộn vùng vẫy, liên tục cầu xin, “Ta sẵn sàng chịu đòn! Ta sẵn sàng làm khổ công! Ta tình nguyện làm tất cả! Xin cô hãy để ta ở lại quân doanh… hoặc là giết ta đi! Hàn Thất!!!!”

Mồ hôi túa ra khắp người, lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng.

Rèm cửa vén lên, cuối cùng Hàn Thất cũng bước ra, lạnh lùng lên tiếng, “Ngươi nghĩ quân doanh là nơi nào mà để ngươi làm càn?”

Lục Cửu lang lập cập nói, “Hàn Thất, ta cầu xin cô, đừng để ta rơi vào tay hắn! Cho ta thêm một cơ hội!”

Hàn Thất nhìn ra ngoài trại, tỏ vẻ ghê tởm, “Chỉ là một nô lệ Côn Lôn, nếu ngươi tập luyện chăm chỉ từ khi nhập ngũ thì đâu đến nỗi không có sức phản kháng, nhà ngươi lười biếng xảo quyệt, đáng đời tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão!”

Lục Cửu lang cúi đầu xuống đất, mồ hôi rơi lã chã cầu xin, “Không dạy mà giết là tàn ác, không ai dạy ta, cô không thể để ta chết thế này…”

Hàn Thất im lặng một lúc, đoạn cười lạnh, “Không dạy mà giết là tàn ác? Vậy thì, Sử Dũng!”

Sử Dũng đang nhìn chăm chú, nghe thấy gọi tên thì giật mình, “Có mặt!”

Hàn Thất đanh mặt, giọng nghiêm khắc, “Ngươi thân là đội trưởng lại để đội viên lừa phỉnh, lơi lỏng huấn luyện, bao che cho hắn, theo quân pháp cả đội sẽ phải bị phạt nặng, nhưng vì là trại tân binh, ta cho ngươi hai tháng huấn luyện lại.”

Da đầu Sử Dũng tê rần, vội vã đứng thẳng đáp lời.

Câu tiếp theo của Hàn Thất càng nghiêm khắc, “Đi nói với nô lệ Côn Lôn ngoài kia, đợi hết thời gian huấn luyện, người hắn chờ sẽ ra đấu với hắn! Nếu Lục Cửu lang thắng, lỗi của cả đội được bỏ qua; còn nếu hắn thua, quân Hà Tây cũng sẽ không nhận các ngươi, tất cả cút khỏi trại!”

Nàng vừa dứt lời, cả đội tái mét mặt như chết cha chết mẹ.

***

Với tài lực và thủ đoạn của An phu nhân, bà ta chắc chắn sẽ không để Lục Cửu lang chạy thoát dễ dàng. Hắn tự cho rằng mình ẩn náu kín đáo, trên thực tế đã bị phát hiện trốn vào trại tân binh, chỉ là không rõ hắn mạo danh ai. An phu nhân có đủ kiên nhẫn chờ đợi, còn tên nô lệ Côn Lôn sốt ruột báo thù, sợ kẻ thù chạy thoát nên canh chừng ngay ngoài doanh trại.

Mới đầu Lục Cửu lang không biết, giờ đây mỗi lần nhìn qua khe hàng rào luôn thấy một bóng đen to lớn như Diêm Vương đòi mạng. Nô lệ Côn Lôn có sức mạnh phi thường, mất một mắt càng trở nên hung dữ, chắc chắn sẽ hành hạ hắn tàn nhẫn. Đường sống duy nhất là đánh bại gã ta, nhưng nghe còn nực cười hơn.

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, họ sẽ làm gì?

Có người mất ngủ, có người say xỉn, có người buông thả bản thân, làm đủ mọi chuyện điên rồ. Còn Lục Cửu lang chẳng làm được gì, thậm chí không có thời gian để tuyệt vọng.

Hắn bị giám sát phải hoàn thành những buổi huấn luyện hà khắc, vừa mở mắt đã bắt đầu chạy bền, mang vác, nâng tạ, luyện tập lặp đi lặp lại đến kiệt sức. Mới nghỉ được chút lại phải tập đến tận khuya, không còn sức để leo lên giường, ngủ gục ngay trên mặt đất.

Tóc hắn rối xù như rơm khô, mồ hôi khô để lại lớp muối dày trên quần áo, tay chân phồng rộp những nốt lớn nhỏ, máu chảy ra rồi kết vảy, mỗi khoảnh khắc là một cực hình vô tận.

Hắn không còn cơ hội kén chọn đồ ăn, thường nhai một nửa đã ngủ gục, lại bị đá cho tỉnh. Đồng đội chửi rủa, đánh đập hắn không thương tiếc. Đổi thành ngày trước hắn chắc chắn sẽ ghi hận và tìm cách trả thù, nhưng bây giờ mọi cảm xúc trong hắn đã tê liệt, chỉ muốn được ngủ một giấc.

Hắn nguyền rủa Hàn Thất ngàn lần, đủ kiểu hận thù độc địa nhất. Rõ ràng nàng ta chỉ cần giơ tay là có thể thả cho hắn một con đường sống, nhưng lại nhẫn tâm hành hạ khiến hắn sống không bằng chết, để rồi cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Nếu đằng nào cũng chết thì việc gì phải chịu đựng nữa, ý nghĩ này liên tục xuất hiện, hắn hoàn toàn sụp đổ dưới sự khổ luyện địa ngục.

Cuối cùng có người nhận ra điểm bất thường, “Hình như hắn ta có vấn đề?”

Sử Dũng dừng đá, nhận ra tên tiểu tử xảo quyệt này quả thực không ổn.

Lục Cửu lang nằm vật vã giữa vũng bùn nhơ nhớp, môi nứt nẻ trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm lộ xương gò má sắc nhọn, da bị cháy nắng loang lổ, vảy mới chồng lên sẹo cũ khiến hắn trông như một con rắn đất lột da, chỉ còn cái miệng mấp máy.

Sử Dũng bị lừa hơn một tháng, hễ nghĩ tới lại nghiến răng nghiến lợi, tuyệt đối không cúi xuống nghe, “Hắn nói gì?”

Hứa Thắng theo phe hắn ta, ghé sát một hồi mới nhận ra, “Hắn nói giết hắn đi, đường nào cũng chết.”

Sử Dũng không chút thương hại, độc ác nói, “Hắn hại cả đội cho đã rồi giờ giả làm hảo hán, dội nước cho hắn tỉnh!”

Hứa Thắng định đi tìm thùng nước thì bị Lý Tương kéo lại, nhỏ giọng bảo, “Hắn ta không xong rồi, giết chết hắn thì ai chịu trách nhiệm, chẳng phải lại bị phạt à?”

Hứa Thắng đắn đo, bực bội nói, “Hắn không chết bây giờ thì hai tháng sau cũng có sống nổi không? Nhà ta đang chờ ta lĩnh lương quân, đến khi ấy bị đuổi về, mặt mũi nào mà nhìn bà con làng xóm  nữa.”

Ai trong đội cũng nghĩ như vậy, Lý Tương thở dài, “Tuy nói thế nhưng không nhất thiết tự chặn đường mình, biết đâu hắn may mắn thắng?”

Hứa Thắng chẳng chút hy vọng, “Nô lệ Côn Lôn khỏe như gấu, chỉ bằng tên tiểu tử này ư, thắng được mới lạ.”

Bấy giờ cuộc huấn luyện đã dừng, mọi người thu mình trong doanh trại, vừa tức tối vừa thất vọng. Việc bị phạt đã truyền khắp quân doanh, trở thành trò cười cho mấy ngàn tân binh, ai cũng bị chế giễu.

Lý Tương nghĩ ngợi, “Nô lệ Côn Lôn dẫu khỏe nhưng mù một mắt, có thể có cơ hội chăng?”

Lời nói của hai người đã khơi gợi cho đồng đội, mọi người bắt đầu suy tính.

Một tân binh tên Vương Trụ nói, “Ta có người thân bị mù một mắt, tầm nhìn hẹp hơn người thường, hay nhầm vị trí.”

Một tân binh khác là Ngũ Thôi cất tiếng, “Ta từng là thợ săn, nếu gặp dã thú như gấu thì khoan tấn công trước, phải làm nó phát điên tấn công loạn xạ, đợi nó kiệt sức mới dễ đối phó.”

Hứa Thắng cũng nghĩ ra một kế, “Hay là dùng cát làm mù luôn mắt còn lại, không phải dễ hơn à?”

Dần dần mọi người tụ lại, anh một kế tôi một kế, tranh luận sôi nổi, ngay cả Sử Dũng cũng không ngoại lệ, quên bẵng Lục Cửu lang nằm trên đất.

Rôm rả đến cuối, Lý Tương nói với vẻ đăm chiêu, “Hay cứ theo cách Ngũ Thôi nói, coi nô lệ Côn Lôn như gấu mà đấu. Yêu cầu người nhanh nhẹn, sức bền tốt, tấn công bất ngờ. Ta thấy tên này cũng khá linh hoạt, luyện thêm có khi được.”

Ngũ Thôi tán thành, “Hắn có sức tay tốt, nhìn mềm yếu nhưng có thể hít đất nửa canh giờ.”

Vừa đặt bàn chông bên dưới, vừa có gậy đe dọa ở trên mà chống lâu như vậy cũng thật đáng ngạc nhiên.

Vương Trụ đồng ý, “Hắn ta cũng có sức bền, chạy ba mươi vòng còn mang theo gỗ nặng, ta không làm nổi.”

Dù chạy ói mấy lần, những vòng cuối phải bò lê, tay và đầu gối rách mòn, nhưng đúng là hắn vẫn hoàn thành.

Sau khi cùng nhau kiến kế, bỗng dưng mọi người như thấy được hy vọng, ngay cả Sử Dũng cũng bắt đầu cân nhắc, bởi chẳng ai muốn bị đuổi khỏi quân doanh một cách nhục nhã. Mọi người đạt được đồng thuận: vẫn phải ép hắn luyện tập nhưng không được để hắn chết, tương lai của anh em đặt trên vai hắn, phải để hắn thắng trận này.

Khi trong doanh trại đang bàn bạc, bên ngoài mặt trời chưa lặn, quân doanh vẫn còn náo nhiệt. Một toán tân binh lực lưỡng tụ tập lại, nghịch ngợm thi nhau vật lộn, đánh đấm, những trò hề hài hước khiến cả đám cười nghiêng ngả. Hàn Bình Sách nhai cọng cỏ, nhìn cảnh đó mà cười mãi, thấy em gái đến mới nhảy xuống hàng rào, “Bận gì mà giờ mới về thế.”

Hàn Thất trao dây cương ngựa cho vệ binh, theo anh vào trại, “Mấy binh sĩ đánh nhau, muội mới xử phạt xong.”

Hàn Bình Sách lấy ra một túi lớn, “Mẹ gửi áo đông đến, trông muội gầy đi nhiều quá, phải nhanh chóng tăng cân, không thì Tết nhất về nhà lại bị mắng.”

Mùa thu vùng Tây Bắc lạnh cắt da cắt thịt, trong nhà có chậu than hồng, Hàn Thất ngồi xuống sưởi ấm tay, “Cảm ơn mẹ giúp muội. Gọi muội đến đây có chuyện gì không?”

Hàn Bình Sách tìm kiếm trong nhà, định lấy đồ ăn cho em gái, “Muội biết An phu nhân không? Bà ấy nhờ người hỏi, muốn một người.”

Hàn Thất không bất ngờ, “Lục Cửu lang?”

Nhưng trong quân không có gì quý giá, Hàn Bình Sách ném một nắm hạt dẻ vào lò sưởi, “Chính là tên đó, đúng là tai họa, không biết vì sao lại đắc tội với An phu nhân, bà ấy muốn bắt hắn về xử lý.”

Hàn Thất không trả lời ngay, chỉ hỏi, “Đây là ý của cha?”

Hàn Bình Sách đáp, “Chuyện nhỏ thế này chưa tới tai cha, là Triệu Anh nhắn lời, An gia và Triệu gia khá thân.”

Hàn Thất cầm que cời vùi hạt dẻ xuống đống than, “Vậy ca từ chối đi.”

Hàn Bình Sách ngạc nhiên, “Tại sao?”

Hàn Thất bình tĩnh nói, “Muội đã cho người tìm hiểu rồi. Lục Cửu lang lừa gạt An tiểu thư, An phu nhân muốn bắt hắn về làm nô lệ. Lừa gạt dù có tội song ép làm nô lệ cũng không hợp lẽ. Hắn đã trốn vào quân, muội sẽ để hắn đấu với nô lệ Côn Lôn, An gia có bắt được hay không tùy thuộc vào kết quả.”

Hàn Bình Sách đã nghe về chuyện này, còn từng bắt gặp nô lệ Côn Lôn ngoài doanh, ngạc nhiên nói, “Làm thế cũng khác gì đưa người cho An phu nhân, thà đuổi khỏi doanh trại, không liên quan đến chúng ta, cũng không làm mất mặt Triệu Anh.”

Hàn Thất hơ ấm đôi tay, “Ai biết liệu có thua hay không, Lục Cửu lang thông minh, mắt rất tinh, phản ứng lại nhanh, dù chưa qua huấn luyện nhưng mấy lần thoát khỏi kẻ thù thì không chỉ nhờ vào may mắn được. Nếu trong hai tháng tới hắn chịu dốc sức, không phải không có hy vọng.”

Tay nàng đã bị nứt nẻ vì cái lạnh, Hàn Bình Sách không chịu nổi, “Muội lại quên bôi thuốc mỡ mẹ gửi? Để lát nữa ca bảo nhà gửi lò sưởi cầm tay qua cho muội. Mà sao muội phải giúp hắn?”

Than trong chậu bắt đầu nổ lách tách, tỏa ra mùi thơm của hạt dẻ nướng, Hàn Thất lấy từng hạt đã nướng chín, “Xuân sang là lành lại thôi. Muội không giúp hắn, chỉ cho hắn cơ hội tự chiến đấu, thua là do hắn không biết hối cải, không trách được ai.”

Hàn Bình Sách nhặt lên vài hạt dẻ nóng hổi, thổi cho nguội, nghi ngờ nói, “Nếu hắn thắng, chẳng lẽ chúng ta thu nhận hắn vào quân thật? Tên đó phẩm chất tệ hại, gian trá, muội đừng để bị lừa.”

Hàn Thất không để ý, “Thắng thì gửi ra ngoài Sa Châu, tránh khỏi An gia là được, dù sao cũng là chuyện trong doanh, không tới lượt người ngoài can thiệp.”

Thấy em gái không bị kẻ tiểu nhân lừa, Hàn Bình Sách yên tâm, “Được rồi, chỉ cần cha không lên tiếng, cứ làm theo ý muội.”

Hàn Thất suy nghĩ, “Do Triệu Anh mở lời nên muội sẽ đưa con ngựa ô cho huynh ấy, coi như tạ lễ.”

Hàn Bình Sách không muốn em gái chịu thiệt, hai tay kẹp lại làm nát vỏ hạt dẻ, đổ nắm hạt dẻ vàng óng vào tay nàng, “Muội không cần lo, để ca sắp xếp. Ngựa ô quý giá muội cứ giữ mà dùng, sao có thể tùy tiện đem tặng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play