Chúng nhân trên đài tỏ ra kinh ngạc, Đồng Thiệu mừng rơn, tất cả đều quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh dưới đài.

Khi cuộc tập kích trên đài đã được dẹp yên, dòng người cũng dần bớt hỗn loạn, bắt đầu lùi lại dưới lệnh cưỡng ép của vệ binh, cho nên lúc này, một thiếu niên quỳ rạp dưới đất trông vô cùng nổi bật. Hắn mặt mày tím tái, mắt đỏ ngầu, hai chân sưng tấy nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào các quan bên trên.

Bên cạnh thiếu niên còn có một người nữa, tuy mặc áo nam nhưng tóc đã rối tung, lộ rõ thân phận nữ nhi.

Bùi Hựu Tĩnh ngay lập tức nhận ra, âm thầm trách thiếu niên nhiều chuyện, không vui liếc Hàn Nhung Thu, ý tứ trách móc rõ ràng.

Hàn Nhung Thu không hiểu rõ sự tình, chỉ biết nhìn về phía con trai.

Sách cũng không hiểu vì sao em gái lại đưa Lục Cửu lang đến, phát hiện Đỗ Hòe đang kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu Thất, toan gọi lớn, chàng vội ho khẽ một tiếng, “Đây là xá muội trong nhà, xin các vị đại nhân đừng trách.”

Đỗ Hòe cứng người, quay đầu lại, trợn mắt nhìn chàng, “… Lệnh… muội?”

Hàn tiểu tướng quân danh chấn Sa Châu, dũng mãnh vô song nay có phần ngượng ngùng, cười ái ngại, “Đúng vậy.”

Trước mắt Đỗ Hòe tối sầm, đầu óc đặc quánh, gần như không thở nổi.

Một toán Chấp pháp vệ xông tới, chĩa giáo vào hai thiếu niên.

Thiếu niên quỳ rạp mở miệng, “Tiểu nhân Lục Cửu lang, từ nhỏ sống ở thành này, xin lấy tính mạng thề rằng những gì tiểu nhân nói là thật. Vài ngày trước, tại Tây Đường Các, tiểu nhân vô tình nghe được có quan lớn cùng người Phồn bí mật bàn mưu định ám sát Hàn đại nhân khi ngài ấy đến. Tiểu nhân hoảng sợ bỏ chạy, ai dè lại bị gán tội giết người.”

Đồng Thiệu như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi dồn, “Quan lớn đó là ai, nói ra sẽ được trọng thưởng!”

Chu Nguyên Đình nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Trong thành có vụ án này không?”

Lương Dung do dự một lúc, “Thuộc hạ đã xem hồ sơ, kẻ này là tên lừa đảo, hàng xóm đều nói hắn có hành vi xấu, bị tố giết người vì tranh chấp, đang bị truy nã gắt gao.”

Vì là kẻ lừa đảo nên lời nói ra cũng khó tin, chúng quan không khỏi bàn tán xôn xao.

Đám đông thấy có chuyện hay ho thì đứng lại không chịu đi.

Đột nhiên có người hô lên, “Cửu lang? Là Cửu lang thật rồi! Ta biết ngay cậu bị oan mà!”

Người đó mặt mũi có vẻ đần độn, áo quần như ăn mày, chính là cái đuôi của Lục Cửu lang, Thạch Đầu. Hắn vừa chạy tới liền bị giáo của binh sĩ chĩa vào, sợ hãi lùi về sau.

Lúc này Đồng Thiệu lại trở thành biểu tượng của công lý, “Lương Dung, ngươi một là không hỏi tình hình, hai là không xem xét oan khuất, nói xấu nhân phẩm người khác, rốt cuộc muốn che đậy cho ai?”

Lương Dung bình tĩnh đáp, “Người này có liên quan đến vụ án đang được điều tra, chưa rõ sự thật, Đồng đại nhân cũng thế, sao có thể chỉ vì một lời mà thoát tội!”

Đồng Thiệu tức điên, mặt mày méo mó, chuẩn bị làm ầm lên.

Lục Cửu lang không để ý, ngẩng đầu nói, “Tuy tiểu nhân không thấy mặt người đó nhưng đã nghe giọng nói, tuyệt đối không phải Đồng đại nhân. Ngoài mấy người ở Hà Tây, trên đài có ba lăm vị đại nhân, vừa rồi tiểu nhân đã nghe giọng của hăm bốn người, còn lại mười một người chưa mở miệng, xin mỗi người nói một câu, nếu không có người đó, tiểu nhân cam tâm chịu chết.”

Trên đài im phăng phắc, không ai ngờ trong lúc hỗn loạn, Lục Cửu lang lại có thể phân biệt được bao nhiêu người đã nói chuyện, rồi thì giọng nói ấy có phải là của nội gián hay không. Chỉ có Đồng Thiệu vui mừng khôn xiết, “Rất tốt! Ngươi nghe kỹ, chỉ cần tìm ra nội gián, chắc chắn sẽ có thưởng lớn cho ngươi!”

Thiếu niên quỳ rạp dưới đất, đôi mắt đỏ ngầu lần lượt quét qua khiến người ta cảm thấy rùng mình, không ai dám mở miệng, lo bị vu cáo, dính phải oan khuất, khó mà rửa sạch.

Một tên bất hảo nhỏ nhoi lại khiến nhiều đại quan chùn bước, Ngụy Hoằng ngạc nhiên mà cũng phần nào nực cười, chỉ coi như đang xem kịch, lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “Ngươi nghe giọng ta xem có phải nội gián vô liêm sỉ kia không?”

Lục Cửu lang cúi đầu nói, “Đương nhiên không phải, đa tạ đại nhân.”

Có hắn mở đầu, một quan võ khác cũng lên tiếng, “Ta cũng không sợ kiểm chứng, ngươi nghe xem thế nào?”

Lục Cửu lang đáp, “Đa tạ đại nhân, còn lại chín người.”

Những người còn lại nếu không lên tiếng sẽ trở thành nghi phạm, thế là tất cả lần lượt mở miệng, từng người từng người đều được Lục Cửu lang phủ nhận.

Đồng Thiệu sốt ruột, hằm hè quát, “Tiểu tử! Ngươi có nghe sót không đấy? Có biết nói dối sẽ có hậu quả thế nào không?”

Đây là đang ép buộc Lục Cửu lang bịa đặt vu khống, Lương Dung bình tĩnh nói, “Đồng đại nhân, nói dối dĩ nhiên sẽ bị phạt, mà vu cáo quan lại càng là tội chết, thành Thiên Đức có pháp luật nghiêm minh.”

Lục Cửu lang như không nghe thấy, ánh mắt hắn xuyên qua các quan viên, nhìn chằm chằm vào một người phía sau.

Người đàn ông đó có thân hình to lớn tựa tháp, mặt mày cứng rắn, lạnh lùng vô cảm, như thể chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến mình.

Lục Cửu lang nhả từng chữ một, “Còn một người nữa, xin vị đại nhân này nói một câu.”

***

Ngu hậu Tiết Quý không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống như đang nhìn một con bọ nhỏ.

Lục Cửu lang bị một đội vệ binh chĩa giáo vào, vừa là cảnh cáo vừa là đe dọa. Trong khoảnh khắc, một cây giáo bất ngờ đâm tới, nhắm thẳng vào yết hầu của thiếu niên.

Không ai ngờ đến biến cố này, Lục Cửu lang vốn đã bị thương nặng, làm sao tránh được. Các quan trên đài đều hốt hoảng kêu lên.

Tuy nhiên, bên cạnh thiếu niên vẫn còn có một người. Cô gái im lặng từ nãy đến giờ, hoàn toàn không giống người anh dũng mãnh của mình bỗng đột ngột đoạt giáo phản công, khống chế tên lính đã ra tay.

Mọi người sửng sốt, đồng loạt hốt hoảng. Lương Dung lập tức ra lệnh, “Bắt thích khách lại!”

Vệ binh tiến lên bắt người, khi ấy Đồng Thiệu mới phản ứng kịp, lớn tiếng quát, “Muốn giết người diệt khẩu ư? Tiết Quý! Thì ra là ngươi!”

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tiết Quý, nhất thời khó tin.

Lục Cửu lang vẫn không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm Tiết Quý, “Vị đại nhân này có dám nói một câu không?”

Dù mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiết Quý, y vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không nói một lời.

Đồng Thiệu đắc ý, kiêu ngạo, “Hay là Tiết đại nhân tự dưng câm điếc, không dám nói câu nào?”

Lục Cửu lang chậm rãi nói, từng chữ như đinh đóng vào tim, “Nội gián nói bằng tiếng Phồn, tự nhận đã ẩn náu trong quân đội Trung Nguyên nhiều năm, chỉ cần ám sát Hàn đại nhân thành công, Hà Tây sẽ trở lại dưới tay Đại huynh hắn.”

Lời này khiến mọi người biến sắc.

Ngay cả Bùi Hựu Tĩnh cũng khá bất ngờ, ông liếc mắt, thấy anh em Hàn thị cũng ngạc nhiên, biết ngay tên vô lại này rất quỷ quyệt, một việc quan trọng như vậy mà trước đó không hề để lộ, nhất quyết giữ kín đến bây giờ.

Đồng Thiệu ngớ người một lúc rồi bật cười lớn, “Hóa ra Tiết đại nhân là em trai của vua Phồn?”

Cuối cùng Tiết Quý cũng mở miệng, vẫn không bộc lộ cảm xúc, “Ngày đó ta nên giết chết ngươi mới phải.”

Lục Cửu lang đáp lại với vẻ chế giễu, “Chỉ cần còn sống, tiểu nhân cũng không muốn nói ra.”

Mọi người trên đài im lặng, Đồng Thiệu bỗng hiểu ra, trừng mắt nhìn Lư Tốn, “Ngươi bị tên nội gián này sai khiến, dụ dỗ ta hành động hòng che giấu thay hắn?”

Lư Tốn mặt tái mét, run rẩy như cầy sấy.

Nhìn hai người đối đáp, Chu Nguyên Đình không nói lời nào, ra hiệu cho bảy tám quan võ vây quanh Tiết Quý.

Tiết Quý không buồn để ý, hỏi, “Ngươi nhận ra ta khi nào?”

Hai người một đứng một quỳ, nhưng Lục Cửu lang chẳng hề tỏ vẻ yếu thế, “Lúc Hàn đại nhân vào thành, ngươi đã thông báo ngay trên phố.”

Tiết Quý im lặng một lúc, chậm rãi nói, “Ngươi biết rõ là ta nhưng không nói ra, cố ý để mỗi người nói một câu.”

Lục Cửu lang mặt mũi bầm dập, uể oải không phủ nhận, “Nói thẳng ai tin? Ngươi đường đường là Ngu hậu, còn ta chỉ là một kẻ tiểu nhân.”

Mọi người bừng tỉnh, nếu ngay từ đầu Lục Cửu lang chỉ đích danh Tiết Quý là nội gián thì chắc chắn không ai tin, hắn sẽ bị kéo xuống, tống vào ngục chết; cho nên hắn giả vờ chưa biết, lừa mọi người tự chứng minh, chỉ riêng Tiết Quý không dám mở miệng, như vậy đã có thể chứng thực được lời buộc tội, đến khi nhận ra mưu kế thì đã quá muộn.

Chu Nguyên Đình nhìn Tiết Quý với ánh mắt lạ lùng, “Tiết Quý, ngươi từng lập công đẩy lùi quân Phồn ở Diêm Châu và Phong Châu, từ chối lệnh điều động của triều đình, tự xin đến đây trấn giữ biên cương. Ta tưởng ngươi có tâm vì nước, ai ngờ ngươi lại là nội gián, Chung Minh cũng bị ngươi lừa gạt?”

Tiết Quý lạnh lùng đáp, “Liên quan gì đến ta, là do tên Đồng Thiệu ngu ngốc bức bách, Chung Minh không chịu nổi nhục nên tự nguyện đầu quân cho ta.”

Đồng Thiệu tức điên.

Tiết Quý cười nhạt, “Nực cười Chung Minh chính trực lại bị hắn bức đến đường cùng, Đồng Thiệu tham lam ngu dốt, hống hách vô năng, đồng liêu ai cũng mong hắn là nội gián. Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, thành toàn ý nguyện của các ngươi.”

Đồng Thiệu tức điên, tiến lên vài bước, chỉ tay mắng chửi, “Ngươi chết đến nơi mà còn…”

Tiết Quý đột ngột lao tới, quan võ không kịp ngăn cản, hắn chộp lấy cổ Đồng Thiệu như nắm một con chó chết.

Nhanh như chớp, Đồng Thiệu đã thành con tin, từ giận dữ chuyển sang sợ hãi, cơ thể mềm nhũn.

Tiết Quý lạnh lùng, “Kẻ ngu cũng có giá trị của kẻ ngu, vừa hay mượn cái mạng chó này đưa ta ra khỏi thành, các vị đại nhân không muốn bị Đại hoàng tử trách tội thì đưa ta một con ngựa, đợi đến nơi an toàn, ta tự khắc thả người.”

Lư Tốn biết mình đã hết đường, bất chấp tất cả lao tới, “Đại nhân! Đưa ta đi cùng…”

Tiết Quý không chút động lòng, một cước đá vào ngực Lư Tốn khiến hắn thổ huyết, ngã lăn ra đất không còn hơi thở.

Đồng Thiệu bị Tiết Quý bóp cổ, phát ra âm thanh nghèn nghẹt, cơ hồ ngất xỉu.

***

Trong phủ Phòng ngự sứ, Chu Nguyên Đình đang chăm sóc hoa cỏ như thường lệ, tấm lưng còng bởi tuổi già.

Lương Dung đến báo cáo, “Nhóm của Hàn đại nhân đã hội hợp với Thanh Mộc quân, đang trên đường trở về; Đồng Thiệu bị Tiết Quý bỏ lại cách thành trăm dặm, không bị thương.”

Chu Nguyên Đình thêm đất mới vào chậu, cười giễu, “Đúng là một kẻ ngu ngốc, ngay cả người Phồn cũng không dám giết, để hắn quay về chỉ tổ đầu độc quân đội.”

Lương Dung rầu rĩ, “Dù sao hắn cũng có chỗ dựa, không thể bỏ mặc trước mặt các quan được.”

Chu Nguyên Đình im lặng một lúc, đoạn khẽ thở dài, “Tiết Quý là em trai vua Phồn, ẩn náu trong quân nhiều năm, nếu không phải lần này bị lộ thì ta còn định tiến cử hắn làm người kế nhiệm, thật không biết hậu quả sẽ ra sao, là lỗi của ta.”

Ai mà chẳng kinh hãi, Lương Dung lẩm bẩm, “Không thể trách đại nhân. Hắn ta được Sóc Phương quân điều đến, nhiều năm không ai nghi ngờ, thủ đoạn thâm sâu, lợi dụng thương nhân hối lộ Đồng Thiệu, đổ mọi tội lỗi lên đầu kẻ khác, may mắn có kẻ tiểu nhân phát hiện, cũng coi như trời cao có mắt.”

Chu Nguyên Đình phủi bụi đất bên chậu, hạ giọng nói, “Để hạ bệ mầm họa Đồng Thiệu mà ta đã cho Tiết Quý cơ hội hành động, cuối cùng vẫn là sai. Để hắn về lại đất Phồn chẳng khác nào thả hổ về rừng, sau này sẽ gây hại cho Hà Tây.”

Lương Dung nhớ lại cảnh Đồng Thiệu được đón về còn lớn tiếng trách móc, thấy ghê tởm, không muốn nhắc thêm, “Đại nhân không cần lo lắng cho Hà Tây, nhìn những người đến đây đủ biết năm quân lợi hại nhường nào, sẽ không bị người Phồn khống chế.”

Chu Nguyên Đình không nói nữa, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng mệt mỏi, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Thiên Đức quân sống buông thả quá lâu, trong triều đình quan hệ phức tạp, căn bệnh đã này vô phương cứu chữa; còn Hà Tây vẫn đang độ trẻ trung, như hai anh em Hàn gia nọ, dũng mãnh quả cảm tựa mặt trời ban trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play