Giết Lục Cửu lang đương nhiên là lệnh của Phùng công.
Phùng công tính toán đa đoan, với trí tuệ thâm sâu của bậc trưởng lão, bản thân ông tự có quyết định riêng. Anh em nhà họ Hàn còn trẻ, kiến thức nông cạn, không biết đã bị tên vô lại xảo quyệt lừa bao nhiêu lần, nội tình bị tiết lộ hết, mà nếu đã đè đầu Đồng Thiệu thì dĩ nhiên sẽ không để lại một mối nguy khác.
Trở về sau buổi tiệc chiêu đãi, ông ta biết lệnh đã thất bại, rất không vui, “Ngày thường làm gì mà lơ là thế hả, đến một thằng lưu manh cũng không xử lý được? Để hắn sổng mất còn gây náo loạn, lại phải nghe tiểu tử Hàn gia cằn nhằn!”
Các quản gia đều tỏ vẻ xấu hổ, lính canh quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu.
Phùng công kiềm chế cơn giận, đi vài bước, “Đi gọi con a đầu kia tới bảo ta có việc cần nói, chỉ cần hắn ta không ở xung quanh, các ngươi hiểu rõ phải làm thế nào rồi đấy.”
Quản gia cẩn thận bẩm báo, “Hàn Thất cô nương không ở trong phủ mà đã đưa người rời đi, nghỉ tại một quán trọ trong thành, hiện Hàn tiểu tướng quân vẫn chưa biết việc này.”
Phùng công im lặng một lúc, đoạn cười lạnh, “Thôi, nếu con a đầu ngốc đó thích bướng bỉnh thì cứ để nó đi. Có động tĩnh gì từ phía Đồng Thiệu không?”
Quản gia đáp, “Y nổi trận tam bành ở phủ, đánh đập hai mỹ cơ, quân đội của Ngu hậu canh trước cổng chính, không cho phép ai vào, trước mắt không có động tĩnh khác.”
Đồng Thiệu gây náo loạn ở cổng thành chỉ nhằm mục đích mở cổng cho người vào, do đó chuyện cấp bách nhất trong những ngày tới là phải tìm ra nơi ở của những kẻ kia.
Phùng công không nói thêm gì, “Giám sát cho chặt chẽ vào, không được để thoát dù là một con chim.”
Khi bên này Phùng công đang tức giận thì ở bên kia tiểu Thất cũng rất bực bội, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải kiểu người như Lục Cửu lang.
Thiếu niên này đúng là một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, tự dưng gây ra một đống rắc rối, không có cảm giác tội lỗi vì sự gian xảo của mình, dù đã giải thích cũng không chịu nghe, không một chút biết điều.
Hắn đang bị truy nã nên đương nhiên không thể vào quán trọ công khai, tiểu Thất đưa hắn vào phòng ở tầng hai, vừa mới đóng cửa hắn đã yêu cầu liên tục, vừa đòi ăn ngon uống tốt lại còn muốn tắm rửa bằng nước thơm, rồi thì chê bai đệm chăn cũ kỹ.
Tiểu Thất hồ nghi bản thân đã quá khoan dung, tên này nên bị đánh một trận mới biết điều, nhưng nghĩ đến việc hắn cũng phải chịu uất ức, đành nhẫn nhịn.
Lục Cửu lang làm mình làm mẩy tỏ vẻ giận dỗi, không ngờ nàng lại đồng ý hết, ngoài ngạc nhiên còn có chút tự mãn, hắn thoải mái thay đồ và tắm rửa sau bình phong, mấy món ăn nóng hổi cũng được mang vào phòng.
Đã lâu rồi Lục Cửu lang chưa được hưởng thụ như thế, ăn đến no nê, bụng căng tròn, đêm cũng vào khuya.
Tiểu Thất thấy hắn đặt đũa xuống, mỉm cười hỏi, “No rồi à? Còn cần gì nữa không?”
Dù sao cũng là phụ nữ, nhận ra sai lầm là nhượng bộ, Lục Cửu lang khoan khoái, nhìn nàng cũng thấy thuận mắt hơn ba phần, “Hôm nay đủ rồi, ngày mai xem tiếp. Cô đi nghỉ đi, chớ có lo, ta tuyệt đối không có ý gì với cô.”
Tiểu Thất không nói gì, lấy ra một sợi dây thừng, sau vài ba động tác đã trói hắn thành một con sâu, ném lên giường.
Lục Cửu lang vừa giận vừa không dám lớn tiếng, “Cô làm gì đấy!”
Tiểu Thất thong thả mở lời, “Ngươi quá xảo quyệt, trói lại mới yên tâm, chớ có lo, ta tuyệt đối không có ý gì với ngươi.”
Lục Cửu lang biết mình đã quá lố, hạ thấp mình nói, “Sự sống của ta nhờ cả vào cô nương, dĩ nhiên sẽ nghe lời, đâu cần thiết làm thế này.”
Tiểu Thất tắt nến, nằm trên giường bên kia, “Biết nghe lời thì chịu trói đi, bô ở bên cạnh, miễn cưỡng có thể dùng, không cần gọi ta.”
Thiếu nữ yên tâm đi ngủ, Lục Cửu lang vừa tức vừa căm ghét, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với nàng, rồi cuối cùng vì mệt mỏi mà mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tiếng gõ mõ tiến vào canh tư, Lục Cửu lang bị cơn buồn tiểu đánh thức. Dây thừng trói rất khéo, giãn đủ khoảng trống để hắn có thể xoay người dậy, hắn nương nhờ ánh sáng từ khe cửa sổ lấy ra bô tiểu, đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn về phía giường – trống trơn không một bóng người.
Tiểu Thất còn ở đây thì hắn có thể gây sự, nhưng vừa không thấy người đâu, hắn lập tức cảm thấy mình sẽ bị ám sát bất cứ lúc nào, hắn đâm ra hoảng loạn, không dám quay lại giường, co người lăn vào gầm giường.
Hắn cứ thổn thức cho đến sáng, tới khi cửa sổ phát ra tiếng động, có người vào phòng, Lục Cửu lang nhìn đôi chân rơi xuống đất, cuối cùng yên tâm.
Bất thình lình, một bóng tối bao trùm phía bên ngoài, là tiểu Thất cúi người nhìn xuống, ngạc nhiên hỏi, “Ngươi trốn ở đây làm gì?”
Lục Cửu lang xoay sở nửa ngày cũng không bò ra được, bị mắc vào mạng nhện, khổ sở tức tối, “Cô còn quan tâm đến mạng sống của ta hả? Cũng không sợ ta bị người giết chết!”
Sách vừa vào phòng, nghe được lời đó thì trợn trừng mắt, chàng kéo Lục Cửu lang ra, cởi dây trói cho hắn rồi gọi người mang đến cháo loãng và bánh bao.
Hai anh em đang đi kiểm tra vào ban đêm, trong vườn nhà Phồn cơ có treo chuông mật, mặt đất có đặt dây cảnh báo, gõ thử vào đá là có người ra xem, lúc nào cũng có người canh giữ. Chuyện này thật kỳ lạ, một kỹ nữ dùng sắc hầu người sao cần phải phòng vệ nghiêm ngặt đến vậy?
Sách và tiểu Thất không thể thảo luận trước mặt Lục Cửu lang, hai anh em ăn mà không cảm thấy ngon, một bụng suy tư.
Thiếu niên xảo quyệt vẫn luôn mồm chỉ trích, biến ba phần uất ức thành mười phần.
Tiểu Thất không mấy để tâm, cầm bánh bao chợt nghĩ ra một ý, nhìn hắn, “Lục Cửu, nếu muốn thăm dò tình hình của một ngôi nhà, mà ở đó phòng vệ nghiêm ngặt thì có cách nào không?”
***
Thím Hồ ngồi đầu hẻm khâu vá như mọi khi, dự định vài ngày nữa sẽ đến Tây Đường Các tìm Sách khuyên nhủ, chỉ cần tên ngốc kia chịu nghĩ thông, tiền làm mai sẽ vào túi bà ta ngay.
Đột nhiên có bà cô cắp rổ rau vừa hí hửng vừa ra vẻ thần bí đi đến, “Sai dịch tới! Ở cuối hẻm chứa chấp đào phạm!”
Thím Hồ sửng sốt, cuối hẻm không phải chính là nhà của ả Phồn cơ mà Sách nhắm đến sao? Bà vội vàng thu dọn đồ đạc, cùng mấy bà thím khác chạy tới.
Ngoài vườn nhà Phồn cơ quả nhiên rất náo nhiệt, hàng xóm vây quanh một vòng lớn, mấy sai dịch hung dữ đập cửa ầm ầm, bên trong lại không có chút phản ứng nào. Một lúc sau mới thấy một lão bộc trèo thang thò đầu qua tường, chỉ nói chủ nhân không có nhà, không dám mở cửa, không có chuyện chứa chấp phạm nhân gì hết, kiên quyết đóng cửa.
Chỉ là kỹ nữ mà dám hách dịch thế, từ chối cả việc sai dịch kiểm tra?
Người dân xem náo nhiệt không khỏi xôn xao, ai nấy đều nheo mắt nhìn, hận không thể nhìn xuyên thấu bức tường cao để xem thấy tội phạm trong nhà thế nào.
Sai dịch cũng ngạc nhiên, họ thường quen làm mưa làm gió, hung hăng với dân thường, vốn nghĩ tin báo chưa chắc đã là thật, chỉ định kiếm chút bạc từ việc khám xét, không ngờ đối phương dám chống đối, thế là tức giận, vừa cử người đi báo tin với quan vừa tìm đồ đập cửa.
Giữa tiếng đập cửa ầm ĩ không ngừng như công thành, một gã người hầu lén lút rời khỏi cửa hậu. Chốc lát sau, một bóng đen nhảy vào sân, dây thừng kéo động chuông đồng, song âm thanh đã bị át đi bởi tiếng đập cửa, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tiểu Thất đáp xuống, quan sát xung quanh, sân sau là một chuồng ngựa nuôi vài con ngựa khoẻ mạnh, cỏ mọc lưa thưa. Nàng nhẹ nhàng tiến về phía trước, đi qua vài phòng không thấy gì lạ, bất chợt trông thấy có người ở cổng phụ, nàng vội nhảy lên mái nhà tránh.
Khi tên hầu đi qua, nàng nhìn từ mái xuống sân trước, tròng mắt chợt co lại.
Trong đình viện, Phồn cơ mặt tái nhợt, ngã khuỵu ra đất, xung quanh là vài tỳ nữ.
Hơn hai mươi tên người Phồn dữ tợn cầm loan đao chặn phía sau cửa lớn, khí thế hung hãn, sai dịch bên ngoài không biết trong đó toàn là hung thần, vẫn đập cửa ầm ầm, bụi bẩn rơi xuống.
Giữa lúc giằng co, tiếng đập cửa đột ngột dừng lại, bốn bề trở nên yên tĩnh, Phồn cơ phát ra tiếng khóc nức nở.
Thím Hồ chen chúc trong đám đông vui vẻ hóng hớt, chỉ tiếc không có thêm một ít hạt dưa, khi thấy nhóm quan sai sắp đến đầu hẻm, chuẩn bị đưa ả tiện tì không biết sống chết ra ngoài, thì đột nhiên một người cưỡi ngựa đến, chặn sai dịch lại.
Người trên ngựa không biết đã nói gì mà thủ lĩnh sai dịch liên tục đáp ứng, lập tức dừng lại, dẫn người rút lui.
Người dân xung quanh ồn ào bàn tán, thím Hồ ngơ ngác, ánh mắt nhìn về phía ngôi nhà thay đổi, không ngờ Phồn cơ lại có thế lực, quen biết người quyền quý, đến cả tội che giấu phạm nhân cũng không bị xử lý. Đương lúc tức giận, bà ta thấy Sách trong đám đông, hí hửng không thôi, kêu to hai tiếng rồi chen vào đám đông, nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng dáng Sách đâu, lại giận dữ dậm chân.
Sách vừa thấy bà ta đã lập tức chuồn nhanh, gặp em gái nhảy ra từ bờ tường hậu viện, đi đến một nơi hẻo lánh.
Tiểu Thất tường thuật lại những gì đã thấy, “Có hai mươi ba người canh cửa, trong nhà chắc còn nhiều hơn, muội không dám làm ồn, hẳn bên dưới có mật thất.”
Sách càng nghe càng cảm thấy nghiêm trọng, “Phải nhổ bỏ cái gai độc này trước khi cha vào thành mới được, cần phải tìm ra số lượng cụ thể, nhưng một chiêu không thể dùng hai lần, phải nghĩ cách khác. Tuy tiểu tử kia xảo quyệt nhưng được cái đầu óc linh hoạt, thử hỏi xem có kế sách nào không?”
Nói ra câu này, chàng cũng cảm thấy không đúng, một tên bất hảo bị trói mà lại thành quân sư, thật chẳng vui vẻ chút nào.
Tiểu Thất im lặng, suy nghĩ một lúc, “Lục Cửu lang rất quỷ quyệt, không nên để hắn biết quá nhiều. Muội đang nghĩ đến một chuyện, trong nhà có nhiều người như vậy, mấy ngày qua họ ăn uống thế nào?”
Sách chợt tỉnh ngộ, mắt sáng lên, “Ca đi điều tra xem ai mang thịt vào nhà!”
Tiểu Thất bổ sung, “Còn có người bán gạo, bán dầu, bán củi, có lẽ sẽ có manh mối.”
Hai người chia nhau hành động, điều tra xong, Sách đến tìm Phùng công thảo luận.
Tiểu Thất trở về quán trọ, đẩy cửa ra lại thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một đống dây thừng rơi vãi. Lục Cửu lang lại trốn thoát, người này như một con lươn trơn nhẵn, chỉ chút sơ sẩy là biến mất.
Nàng không khỏi thở dài, chợt phát hiện có một mẩu giấy nằm trên bàn:
“Tôi chờ ở quý phủ của Đỗ Hòe đại nhân, xin mời cô nương đến, nếu tối chưa tới, tôi sẽ mời đại nhân đến gặp tại phủ của Phùng công.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT