Vừa nhận được tin của anh trai, Hàn Minh Tranh tức tốc quay trở về thành, lúc bấy giờ trời cũng đã tối.

Nàng được dẫn đến hậu viện, bởi vì có hành lang rộng rãi nên quà biếu hằng năm cùng đặc sản từ các châu đều được đưa vào đây, lúc này đèn lồng trong sân chiếu sáng một đống rương hòm bám bụi, trên mỗi chiếc rương đều được dán niêm phong, Thạch Đầu ngô nghê đứng bên cạnh.

Hàn Bình Sách xua hết người hầu lui, sầm mặt nói, “Hôm qua có mấy xe đồ gửi tới, bảo là đặc sản tặng muội, gác cổng không để ý mà cứ thế cho người khiêng vào. Hôm nay thị nữ của muội đến kiểm kê, mở ra thấy không đúng nên đi tìm người tới.”

Hàn Bình Sách mở liền bảy tám chiếc rương, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, óng ánh lấp lánh chói cả mắt.

Hàn Minh Tranh kinh ngạc, định thần nhìn kỹ mới nhận ra đấy là đồ lấy từ bảo khố của quân địch.

Thạch Đầu cười hề hề, “Cửu lang nói nhờ tướng quân giữ hộ, đặt ở đâu cũng được.”

Hàn Minh Tranh cau mày, “Nói cái gì thế, ai thèm cất giữ hộ hắn, hắn còn bảo gì nữa không?”

Thạch Đầu thật thà trả lời, “Hết rồi, những người khác đều đã trở về, chỉ có mình tôi ở lại, định uống với chiến hữu cũ ít bữa mới đi.”

Hàn Bình Sách tức quá hoá cười, “Lũ các ngươi chuồn nhanh lắm, đuổi theo cũng không bắt được. Yên tâm, ta sẽ phái tinh binh khiêng cả ngươi lẫn đồ về thành Thiên Đức, đảm bảo trả lại nguyên vẹn.”

Thạch Đầu vô tội chớp mắt, “Đường xá xa xôi việc gì phải rầm rộ như thế, lỡ mà bị hiểu lầm tiểu Hàn đại nhân có tư thông với thành Thiên Đức, đến khi ấy muốn phân trần rõ ràng cũng khó.”

Hàn Bình Sách vừa nghe đã biết chính Lục Cửu lang dặn dò hắn ta nói vậy, chàng tức giận mắng, “Đồ khốn nhà hắn còn dám đe dọa, vậy thì đem vứt hết vào sa mạc đi!”

Thạch Đầu ung dung đáp, “Tùy đại nhân, Cửu lang chỉ nói miễn sao đưa đồ tới tay tướng quân, còn lại xử lý thế nào cũng được.”

Hàn Bình Sách giận sôi gan, nhưng số châu báu này có giá trị liên thành, quả thật rất khó xử, mà trả lại kiểu gì cũng rùm beng.

Hàn Minh Tranh im lặng, một lát sau mới hỏi, “Hắn có vướng vào rắc rối nào không?”

Hàn Bình Sách nén giận, chế giễu, “Hắn thì có rắc rối gì, triều đình vừa bổ nhiệm hắn làm Phòng ngự sứ của Thiên Đức quân, tiền đồ như gấm, chỉ chờ Ngũ Hoàng tử tìm cơ hội triệu hồi về Trường An, thế mà cứ ưa làm mấy trò quỷ quái.”

Hàn Minh Tranh bỏ noài tai, chỉ đợi Thạch Đầu trả lời.

Thạch Đầu lắc đầu, “Cửu lang vẫn ổn, xin tướng quân yên tâm.”

Hàn Minh Tranh nhất thời không nghĩ ra nguyên do, đành nói, “Trước mắt đừng làm lớn chuyện, cứ đưa vào kho niêm phong rồi đợi dịp năm mới hẵng tìm cách trả lại.”

Tuy Hàn Bình Sách rất giận nhưng cũng không thể thật sự vứt đồ đi được, chỉ có thể làm theo lời em gái, chàng hậm hực phất tay bỏ đi.

Thạch Đầu nhân cơ hội sấn người tới, lén báo cáo, “Tướng quân, trong rương thứ sáu có kèm danh sách cùng thư của Cửu lang.”

Hàn Minh Tranh mở rương ra, quả nhiên tìm thấy một danh sách, bên trong kẹp một lá thư, nhưng thư không nhắc gì tới chỗ châu báu mà chỉ đề mấy hàng chữ:

“Ngày đêm mong mỏi vơi đầy,

Tơ vương quấn quýt sao khuây nỗi lòng. 

Thấy nàng đứng ngồi thong dong, 

Ngỡ như lửa đốt thiêu xong thân này.”

Hàn Minh Tranh cầm bức thư ngẩn ngơ, cõi lòng xao xuyến, vành tai đỏ ửng.

***

Hàn Minh Tranh vốn định đề cập chuyện của Hạ Huyên với anh trai nhưng bị sự việc bất ngờ ấy làm cho rối trí quên khuấy đi, trong đầu cứ nghĩ mãi về lý do Lục Cửu lang gửi đống của cải này đến Sa Châu. Dù Thạch Đầu nói hắn vẫn ổn nhưng hành động “thỏ khôn đào ba hang” này dễ khiến người ta hoài nghi hắn đang gặp nguy hiểm, ngặt nỗi hai nơi xa cách ngàn dặm, thật sự chẳng thể làm gì hơn.

Nàng vắt óc nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra lời giải, bèn tới viện của mẹ vấn an.

Mái tóc của Hàn phu nhân đã điểm bạc, mấy năm qua sức khỏe đi xuống, bà giao hết việc nhà cho các con dâu quản lý, nay thấy con gái út về nhà, bà kéo nàng lại gần tỉ mỉ quan sát, ngạc nhiên nói, “Mỗi lần từ doanh trại về con đều đen và gầy đi, thế mà lần này vẫn trắng trẻo đấy chứ.”

Hai má Hàn Minh Tranh hồng hào, khí sắc rất tốt, nhưng nàng lại không để ý, “Mẹ đừng lo, dạo gần đây con ăn uống ngon miệng, dễ có khi còn mập lên.”

Hàn phu nhân vừa thương vừa lo, “Con gái chưa xuất giá, làm mẹ sao có thể không lo? Ngay cả Sách cũng than thở với mẹ, nói họ Lục lại tìm đủ cách quấn lấy con, hai đứa dây dưa mãi như vậy cũng được gì, cuối cùng lại thành vô ích.”

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc, “Không phải vì hắn đâu thưa mẹ, do con không muốn thành thân mà thôi. Con gái An gia đến nay cũng chưa xuất giá, còn quán xuyến cả đoàn thương buôn trong nhà, nghe đâu làm ăn khấm khá lắm.”

Hàn phu nhân nhìn dáng vẻ trẻ trung của con gái, thở dài tiếc nuối, “Sắp xếp năm ấy đã hại đời con thật rồi, con thật sự không vừa ý bất cứ ai trong số những người Sách đã chọn?”

Hàn Minh Tranh không muốn nói nhiều chuyện với mẹ, chỉ đáp, “Người ca ca chọn đều tốt, nhưng con đã không có ý định ấy thì cớ gì phải lỡ dở người ta, giữ họ bên cạnh chỉ tổ thêm chuyện, chi bằng điều trở về Thanh Mộc quân.”

Nàng vốn ít nói trầm tính, nhưng một khi đã hạ quyết định thì đến người nhà cũng khó lòng thuyết phục.

Hàn phu nhân bất lực, “Bằng vào gia thế của nhà ta, con muốn làm An phu nhân thứ hai cũng chẳng thành vấn đề, nhưng mẹ biết con không phải là người như thế, chỉ sợ con lãng phí những năm tháng tươi đẹp, mai sau lại hối hận.”

Đúng lúc này Tống Hân Nhi đến đưa thuốc bổ, nàng khuyên nhủ an ủi đôi câu, Ninh Tê cũng chạy tới làm Hàn phu nhân vơi bớt muộn phiền, giãn mày mỉm cười.

Hàn Minh Tranh tình cờ trông thấy mấy quả mơ ngâm thuốc, cơn thèm bất chợt dâng lên, chẳng mấy chốc đã ăn sạch cả đĩa. 

Hàn phu nhân mải mê chơi đùa cùng cháu nên không để ý, nhưng Tống Hân Nhi lại thấy rõ, trong lòng thoáng nghi ngờ song không tiện mở lời hỏi han.

Hàn Minh Tranh ngồi với mẹ thêm một lúc rồi quay trở về tiểu viện, trong miệng cứ thòm thèm vị mơ chua, nghĩ bụng sáng mai sẽ sai thị nữ đi mua thêm, nhưng đến khi nàng tắm rửa xong lại cảm thấy mệt mỏi lạ thường, mí mắt sụp nặng, chưa kịp lau khô tóc đã lên giường ngủ thiếp.

Giữa giấc chiêm bao, nàng thấy mình đi lạc vào một cánh đồng hoang, sớm tinh mơ sương giăng mờ mịt, trong bụi cỏ ẩm ướt hơi lạnh có thứ gì đó ngo ngoe động đậy. Nàng lập tức nhìn sang, bắt gặp đôi tai mềm mại nhô lên từ bụi cỏ, ngay sau đó một chú sói con lông xù xuất hiện, hai mắt tròn đen láy, chiếc mũi ướt át, nó nhe hàm răng nhỏ trắng tinh, không chút sợ hãi, tò mò tiến đến cọ vào tay nàng.

Hàn Minh Tranh động lòng trắc ẩn, buông lơi cảnh giác, nhẹ nhàng xoa đầu và tai chú sói con. Được dịp, nó táo bạo nhảy phốc vào lòng nàng, chớp mắt sau, nàng lại thấy mình đang nằm trong một lồng ngực vững chãi, có giọng nói trầm thấp khẽ thì thầm bên tai, “Cửu lang, gọi ta là Cửu lang– Minh Tranh–”

Như có ngọn lửa dịu êm bao phủ người nàng, từ thân thể đến tâm hồn đều được sưởi ấm. Bất chợt một thứ mùi lạ xộc vào mũi nàng, cơn buồn nôn dâng lên, dạ dày quặn thắt, ngực nặng trĩu, chỉ muốn ói ra. Nàng giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng phát hiện trong phòng có một bóng đen.

***

Phủ Tiết độ sứ lần lượt thắp sáng đèn, các phòng đều bị đánh thức.

Tống Hân Nhi nghe thấy huyên náo không nhỏ, con gái hai tuổi ở phòng bên cũng bắt đầu quấy khóc, nàng bèn bảo nhũ mẫu bế sang, ôm con vào lòng dỗ dành.

Hàn Bình Sách hằm hằm bước vào nhà, sát khí toàn thân dọa bé con vừa được dỗ ngủ lại khóc toáng, Tống Hân Nhi đành phải để nhũ mẫu bế con đi.

Nàng cho hết tôi tớ lui ra, lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế? Đâu ra tên càn rỡ dám đột nhập vào phòng của muội muội?”

Hàn Bình Sách khàn giọng vì giận, chưa bao giờ chàng phẫn nộ đến vậy, “Là tên tạp chủng Hạ Huyên, ta còn tưởng hắn ra dáng người tử tế nên mới để hắn bên cạnh tiểu Thất, không ngờ lại là thứ đê tiện!”

Phủ Tiết độ sứ canh phòng bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt nhưng lại lỏng lẻo bên trong, mà nội viện còn là nơi ở của nữ quyến nên không sắp xếp nhiều tuần vệ. Do muốn tác hợp cho em gái, Hàn Bình Sách cho phép vài thanh niên trẻ tuổi được phép ra vào tự do, ai dè lại rước sói vào nhà.

Từ sau khi bị đuổi khỏi Xích Hỏa doanh, Hạ Huyên ôm hận trong lòng, nhân lúc tin tức chưa truyền ra hắn đã xin vào ngủ nhờ phòng khách ở Hàn phủ, đến nửa đêm lại mò vào viện của Hàn Minh Tranh, đánh ngất thị nữ, dùng mê dược toan giở trò bỉ ổi. Nếu hắn mà thành công, dù chàng có băm vằm hắn thành trăm mảnh cũng không giải hết hận.

Tống Hân Nhi rùng mình sợ hãi, “Trời ơi, muội ấy có sao không?”

Hàn Bình Sách vừa giận vừa hối hận, lo lắng nói, “Cũng may muội ấy không hít nhiều thuốc mê, trong lúc vùng vẫy gây ra động tĩnh, vệ binh kịp thời đến cứu nên không quá nguy hiểm.”

Tống Hân Nhi thở phào một hơi, “Họ Hạ kia điên rồi hả, muội ấy ghét nhất bị uy hiếp bởi mưu hèn kế bẩn.”

Hàn Bình Sách cau mày, hối hận khôn nguôi, “Lỗi tại ta, chỉ vì muốn bọn họ dốc sức mà hứa hẹn quá nhiều, để hắn nảy sinh suy nghĩ độc ác, tiểu Thất đã nhiều lần dặn ta điều hắn về, đáng lẽ ra ta phải đồng ý ngay.”

Tống Hân Nhi im lặng, lúc này cũng không tiện trách móc, “Chuyện này không thể để mẹ biết, sức khỏe bà vốn đã yếu, sáng mai thiếp sẽ dặn các phòng kín miệng.”

Hàn Bình Sách rối lòng, càng nghĩ càng áy náy, hận không thể cầm thương ra trận chém giết đẫm máu cho hả giận.

Tống Hân Nhi chần chừ một lúc, đoạn hỏi, “Còn bộ lạc Nam Sơn thì sao?”

Năm ngoái Hàn Bình Sách mới dẹp yên được bộ lạc Túc Đặc, hiểu rõ tầm quan trọng của đại cục, nén giận nói, “Trước mắt không thể sinh biến, sáng mai ta sẽ báo rõ với Nam Sơn, cứ nói với bên ngoài là đột tử, để nhà họ Hạ mang xác về.”

Tống Hân Nhi cũng hiểu đó là cách tốt nhất, khẽ thở dài, “Khổ thân muội muội quá, chàng nghỉ ngơi đi, để thiếp sang xem tình hình thế nào.”

Hàn Bình Sách cũng không biết phải an ủi em gái ra sao, đành để vợ đi thay, không quên dặn, “Muội ấy vừa kiệt sức lại nôn rất nhiều, hẳn là khó chịu lắm, nàng đi xem muội ấy thế nào, không ổn thì gọi đại phu.”

Tống Hân Nhi giật mình, sau một hồi do dự mới hỏi, “Muội ấy… nôn nhiều sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play