- Tề Doanh, chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô.

Sau khi xác định tình trạng cơ thể của Tề Doanh ổn định, Chu Hồng tiến hành tra hỏi cô.

Tề Doanh hơi nghiêng đầu, tròng mắt trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn anh ta.

- Cô hiểu rõ bao nhiêu về bác sĩ Trương của bệnh viện thú cưng Ái Manh? Với cả cụ thể đã xảy ra chuyện gì?

Tề Doanh lục tìm trong ký ức, đáp lại:

- Bệnh viện thú cưng Ái Manh là một bệnh viện gần đại học Hoa, cửa tiệm rất nhỏ, chỉ có một bác sĩ, hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ của trường học thường mang động vật lang thang đi nơi đó để điều trị và triệt sản.

- Đoạn thời gian trước, bé mèo hoang Đại Quất mà tôi vẫn luôn nuôi chợt ngã bệnh, tôi lập tức liên lạc với hiệp hội bảo vệ động vật, cùng bọn họ đưa Đại Quất đến nơi này để điều trị...

- Và ở đây tôi gặp được bác sĩ Trương.

- Nghe bọn họ nói bác sĩ Trương này là người quản lý cửa tiệm mới đổi cách đây một tháng trước, ông ta... là người rất tốt, hoàn toàn điều trị miễn phí cho những động vật lang thang do hiệp hội bảo vệ động vật mang tới, hào phóng hơn nhiều so với những chủ tiệm trước.

Tiếp đó, Tề Doanh khẽ nheo mắt lại, giọng điệu trở nên nặng nề rất nhiều:

- Đêm qua sau khi tan lớp, tôi chuẩn bị đạp xe về nhà, kết quả nửa đường phát hiện một con mèo hoang bị thương...

- Sau đó tôi mang nó đến bệnh viện thú cưng Ái Manh để cấp cứu, kết quả tôi bị bác sĩ Trương đánh bất tỉnh.

Tề Doanh giương mắt nhìn về phía Chu Hồng:

- Trong lúc mơ màng, tôi phát hiện ông ta đang rút máu tôi, trong tay còn cầm dao giải phẫu, giữa lúc khẩn cấp, tôi đẩy dao giải phẫu vào cổ ông ta.

- Sau đó, ông ta ngã xuống đất, tắt thở.

Chu Hồng trầm mặc giây lát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cùng bình tĩnh của Tề Doanh, hỏi vấn đề thứ ba:

- Túi máu trống rỗng trên mặt đất là như thế nào?

Ngón tay của Tề Doanh khẽ nhúc nhích.

Cô đương nhiên biết túi máu rỗng có ý nghĩa gì.

Thật ra bác sĩ Trương sớm đã hút khô máu của mình, toàn bộ được bảo tồn ở trong túi máu, sau đó mới bắt đầu tiến hành giải phẫu xác chết của mình.

Nhưng lúc này, Tề Doanh tận thế xuyên vào người bản thân.

Dị năng tự chữa lành mà cô ấy mang tới khiến chính mình trong nháy mắt chết đi sống lại.

Sau đó thừa dịp bất ngờ giết chết bác sĩ Trương.

Tiếp theo đó, vết thương lớn nhỏ trên thân thể bắt đầu khép lại.

Bao gồm cả vết thương giải phẫu hình chữ Y khổng lồ ngang ngực kéo dài đến vùng bụng dưới, có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng đỏ tươi trong bụng.

Nhưng cái giá phải trả khi sử dụng dị năng tự chữa lành là cần tiến hành bổ sung năng lượng đầy đủ.

Lúc này cô liếc mắt liền trông thấy túi máu để ở một bên, dưới cơn đói bụng cùng cực, cô uống cạn máu trong cái túi ấy.

...Phải nghĩ biện pháp toàn vẹn.

Trầm mặc giây lát, Tề Doanh mở miệng nói:

- Tôi... tôi ngay lúc đó cảm thấy rất lạnh, tôi nghi ngờ ông ta đã rút quá nhiều máu của mình, tôi cho rằng bản thân sắp chết, thế nên khi tôi trông thấy túi máu ở bên cạnh... Quỷ thần xui khiến, tôi uống hết đống máu đó.

- Bây giờ nhớ lại, lúc đó có thể là do quá sợ hãi nên đại não đã hoàn toàn hỗn loạn.

Sau khi nói xong, đôi mắt của cô hơi nheo lại, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hơi rung.

Trên cổ của cô còn sót lại vết máu loang lổ, đôi môi màu nâu đỏ do sau khi máu khô lại, cho dù lúc hôn mê đã được mẹ lau chùi sơ, nhưng giữa các khe hở của hàm răng vẫn có khá nhiều vết máu.

Thoạt nhìn giống như một quỷ hút máu trẻ tuổi tham uống máu tươi.

Trên thực tế, nếu người bình thường mất hơn 20% tổng lượng máu trong cơ thể, đạt khoảng 800ml sẽ rơi vào cơn choáng, nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng máu ở trong tầng hầm ngầm đã bị bản thân uống sạch sẽ, cho nên thật ra cảnh sát không thể hoàn toàn phán định chính mình thực tế mất đi bao nhiêu máu, sẽ chỉ phán định là số lượng máu bị thiếu vẫn chưa ảnh hưởng đến an toàn tính mạng.

Chứ không hề biết chính mình đã từng chết đi sống lại, còn có dị năng.

Chỉ cần bản thân cứ khăng khăng nói rằng là bởi vì đại não hỗn loạn mới uống hết máu là được.

May thay Chu Hồng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn xuống lỗ kim ở trong cánh tay phải của Tề Doanh.

Dị năng của Tề Doanh thăng cấp, hiện tại cô chỉ cần động ý niệm là có thể tạo ra vết thương trên thân thể.

Lỗ kim vốn đã khép lại do dị năng tự chữa lành, hiện tại xuất hiện lần nữa.

Chu Hồng hỏi tiếp:

- Về Dương Tuyết, cô có biết gì không?

Một hình ảnh hiện ra trong đầu Tề Doanh.

Khi đó, chính mình vừa mới giết chết bác sĩ Trương, trong đầu đều là phải bổ sung năng lượng khép lại vết thương.

Leo xuống bàn giải phẫu, lê bước chân cứng ngắc tìm kiếm thức ăn ở khắp nơi trong tầng hầm ngầm u ám.

Kết quả lúc di chuyển đến cạnh tủ lạnh ở trong góc, vừa đẩy mở cánh cửa tủ lạnh ra liền bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt nhìn nhau với thứ ở bên trong.

Đây là một cái đầu đã bị đông thành nước đá, đầu tóc rối bời dính bết trên mặt, đôi mắt trợn trừng sắp rơi ra ngoài đã trở nên vẩn đục không chịu nổi, vết mỗ trên cổ đã trơn nhẵn, có thể trông thấy những mảnh xương và mạch máu bị cắt đứt.

Trừ đầu ra, trong tủ lạnh còn có tay chân đã đông lạnh cùng với mấy bộ phận cơ thể khác, chúng được xếp chồng ngay ngắn, trông như thuộc về cùng một người.

- Dương Tuyết là phó hội trưởng hiệp hội bảo vệ động vật của trường học, tôi chỉ biết cô ấy, chứ không quen thân... Trong tủ lạnh kia là Dương Tuyết sao?

Lý Hàng Vũ đang ở bên cạnh ghi chép sắc mặt chợt cương cứng.

Anh là cảnh sát đầu tiên phát hiện tủ lạnh. Anh mới vừa tốt nghiệp và tham gia công tác, lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, giây sau không nhịn được lao ra hiện trường ói ở ven đường.

Mà cô gái ở trước mắt này khi nhắc đến Dương Tuyết lại không lộ chút biểu cảm gì, trong mắt là vẻ bình tĩnh đến phi lý.

Ánh mắt của Chu Hồng hơi trầm xuống.

Dương Tuyết và Tề Doanh đều là học sinh của đại học Hoa, Dương Tuyết là sinh viên đại học năm thứ tư, Tề Doanh là sinh viên đại học năm thứ hai.

Ngày 17 tháng 3, Dương Tuyết bị báo mất tích, còn Tề Doanh thì bị báo mất tích vào ngày 18 tháng 3, năm tiếng sau khi báo án, hai người cùng lúc được tìm thấy.

Nhưng Dương Tuyết đã tử vong, cô ấy bị phân thây một cách tàn nhẫn, thi thể bị đặt ở trong tủ lạnh đã biến thành khối băng.

Căn cứ vào giám định của pháp y, thời gian chết chính xác của cô là ngày 15 từ 12 giờ đến 14 giờ trưa, mà thời gian mất tích chính xác của Tề Doanh là sau 7 giờ tối ngày 17.

Nói cách khác, hai người là lần lượt bị bắt cóc, và Tề Doanh không thấy được Dương Tuyết còn sống.

Một phần tình huống của vụ án này đã được sáng tỏ.

Nghi phạm bác sĩ Trương của bệnh viện thú cưng, dựa vào nghề nghiệp lần lượt bắt cóc Dương Tuyết và Tề Doanh.

Nhưng trong quá trình ông ta đang tiến hành rút máu Tề Doanh thì bị cô phản kích dẫn đến tử vong, tiếp theo đó bị cảnh sát tìm đến.

Hiện nay cảnh sát đã tiến hành kiểm tra tỉ mỉ đối với hiện trường, cũng phát hiện điểm đáng ngờ quan trọng.

Tầng hầm ngầm thiếu hai thứ, máu trong người Dương Tuyết và trái tim.

Túi máu rỗng rải rác trong tầng hầm ngầm đã trải qua giám định, máu còn sót lại chỉ kiểm tra ra DNA của Tề Doanh, nói cách khác, máu của Dương Tuyết vẫn không có ở trong đó.

Vậy động cơ bắt cóc giết người của nghi phạm là cái gì? Rốt cuộc máu và trái tim của Dương Tuyết đi đâu rồi?

Nhìn gương mặt trầm tư của Chu Hồng, Tề Doanh đột nhiên nhớ đến một chi tiết.

- Đúng rồi, giữa lúc mơ màng dường như tôi nghe thấy bác sĩ Trương đang gọi điện thoại nói chuyện với ai đó... ông ta gọi người phía bên kia là ông chủ.

- Ông ta nói hàng đã chuẩn bị xong, hàng lần này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, ông ta đã kiểm tra nhiều lần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như ngày hôm trước.

- Ông ta còn nói, 10 giờ đêm ngày 18 ông ta sẽ mang hàng mới cho họ, đưa ở chỗ cũ.

Đáng tiếc, hiện tại đã là 3 giờ rạng sáng ngày 19.

Chu Hồng nghiêm nghị:

- Ông ta có nói nơi cũ là nơi nào không?

- Không có, ông ta nói xong liền cúp điện thoại. Nhưng căn cứ vào mấy lời lẩm bẩm sau đó của ông ta, có lẽ đối phương thuộc một tổ chức kỳ lạ tên là 'Thánh Đình', còn về hàng thì chắc là...

Giọng điệu của Tề Doanh không khỏi hơi khựng lại:

- Máu toàn thân của con người.

Tề Doanh nói xong, sắc mặt của Chu Hồng trở nên hết sức nghiêm túc.

Anh ta lại hỏi cặn kẽ về tổ chức này, đáng tiếc Tề Doanh không biết nhiều về nó.

Trừ một điều, bác sĩ Trương đã từng nói với 'xác chết' của mình, cô được chọn là bởi vì máu có 'độ phù hợp' max trị số.

Bảo cô sau khi chết nhớ đi tìm 'Thánh Đình' mà báo thù, đừng dây dưa ông ta, ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ lấy tiền tài người, thay người làm việc thôi.

Mà khí quan khác và nội tạng của cô cũng sẽ bị dùng như đồ bỏ đi bán cho những kẻ sưu tầm biến thái trên web đen.

Chẳng qua ông ta không ngờ rằng, giây phút đầu tiên Tề Doanh chết đi sống lại liền giết ông ta trước.

Không hiểu sao, Tề Doanh đã kể hết mọi chuyện cho Chu Hồng, nhưng chỉ che giấu việc độ phù hợp max trị số này.

Sau khi đã hỏi xong, hai người Chu Hồng và Lý Hàng Vũ vội rời đi.

Không lâu sau, pháp y đến tiến hành giám định vết thương của Tề Doanh, xác nhận lỗ kim trên bộ phận cổ tay cô cùng với mấy vết thương và máu ứ trên người.

Những vết thương này đều là cô cố ý khống chế dị năng biến trở lại như cũ.

Tề Doanh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chính mình sẽ không bị cắt miếng để nghiên cứu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play