Tô Ý Tiện bất chấp đi vào theo Thẩm Tri Hành, lần lượt chào hỏi người lớn trong nhà họ Thẩm. 

“Ông Thẩm.” Cô đi tới bên cạnh ông cụ Thẩm. 

Hôm nay trông tinh thần ông cụ Thẩm rất tốt, ông ấy mặc trang phục thời Đường màu đen có hoa văn chìm, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng. 

“Đến rồi thì cứ coi đây là nhà mình nhé, đừng khách sáo, biết chưa?” 

Thấy Tô Ý Tiện gầy hơn lần trước không ít, ông cụ Thẩm đau lòng kéo tay cô, lẩm bẩm bảo cô sau này phải ăn nhiều vào. 

Ông ấy lấy một hộp gấm gỗ đàn hương đặt vào tay Tô Ý Tiện: “Ngọc bội bình an.” 

Khi còn sống, người bạn đời Tưởng Hoài Lan của ông cụ Thẩm rất thích sưu tập ngọc và đồ làm bằng ngọc, mỗi lần nhà họ Thẩm có thêm đứa cháu nào ra đời thì bà ấy đều tự mình chọn một miếng ngọc, mời thợ khắc thành ngọc bội bình an để cầu bình an cho đứa trẻ đó. 

“Cháu không nhận được đâu ạ.” Tô Ý Tiện đóng hộp lại, muốn trả lại cho ông cụ Thẩm. 

“Nhận đi.” Ông cụ Thẩm khăng khăng bắt cô cầm, “Trước kia Hoài Lan rất thích cháu, năm cháu sinh nhật năm tuổi, bọn ông tới nhà thăm cháu, sau khi về bà ấy cứ luôn miệng nói muốn có cháu gái...” 

Tô Ý Tiện vẫn không chịu: “Ông Thẩm, cái này quá quý giá.” 

Không có công lao gì thì không nhận quà thưởng, mà Tô Ý Tiện đến nhà họ Thẩm đã gây thêm phiền toái rất lớn rồi, sao cô có thể nhận thứ quý giá như thế được? 

“Không quý giá gì đâu.” 

Bố của ông cụ Thẩm từng mang ơn nhà họ Tô, hơn nữa ông cụ Thẩm và ông cụ Tô lại là bạn bè tốt. Bây giờ nhà họ Tô chỉ còn một mình Tô Ý Tiện, đương nhiên ông ấy sẽ đối xử với Tô Ý Tiện như cháu gái của mình, tuyệt đối không để gia đình ông bạn già ở trên trời buồn lòng. 

Ông cụ Thẩm vỗ mu bàn tay cô: “Nhận đi, lát nữa bảo Tri Hành dẫn cháu đi thắp nén hương cho bà ấy.” 

“Cháu cảm ơn... Cháu cảm ơn ông.” Vành mắt Tô Ý Tiện ươn ướt, cô nắm chặt hộp gấm, cúi đầu để cho cảm xúc bình tĩnh lại. 

Sau đó cô lần lượt chào hỏi nhà Thẩm Hưng Trung và nhà Thẩm Hưng Nam, cứ từ chối mà không được, lần lượt nhận quà gặp mặt của bọn họ. 

Cuối cùng, Tô Ý Tiện đưa mắt đến người phụ nữ mặc sườn xám tơ tằm sẫm màu bên cạnh Nhan Nghiên, chắc hẳn đó là mẹ của Nhan Nghiên – Thẩm Cẩm. 

Trước kia Tô Ý Tiện thỉnh thoảng nghe ông nội nhắc đến cô ấy, ông bảo con gái nhà họ Thẩm – Thẩm Cẩm là một đứa trong cặp sinh đôi long phượng, nhưng lúc chào đời đứa bé còn lại không sống được. 

“Đó là chị tư của tôi.” Thẩm Tri Hành nhắc nhở. 

“Chị tư.” Tô Ý Tiện nói theo ngay lập tức. 

Thẩm Cẩm đáp một tiếng rồi cười đưa tiền lì xì cho cô. 

Tiền lì xì đã đặt vào tay Tô Ý Tiện nhưng đột nhiên cô ấy ồ một tiếng rồi rút lì xì lại. 

“Cháu gọi cô là gì?” 

Cô ấy vừa nói thế, mọi người trên bàn đều sững người, sau đó lần lượt nhận ra rằng Tô Ý Tiện đã gọi nhầm. 

Má Tô Ý Tiện hơi nóng, vội vàng nói: “Cô tư.” 

Cô gọi xong thì lén nhìn sang Thẩm Tri Hành, vừa hay anh cũng đang nhìn cô. 

Thẩm Tri Hành nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa giận dỗi của cô thì cong khóe miệng. 

Anh nhìn Thẩm Cẩm, giọng điệu thong thả: “Chị còn trẻ, người ta sợ gọi chị bị già thôi.” 

Thẩm Cẩm nghe vậy thì vui hẳn, đẩy tiền lì xì vào ngực Tô Ý Tiện, luôn miệng khen cô dẻo miệng khiến người ta yêu quý. 

Sau khi chào người lớn một vòng xong, chỉ còn lại một mình Thẩm Tri Hành. 

Tô Ý Tiện chưa mở miệng, Thẩm Tri Hành đã ngắt lời cô: “Thôi khỏi, lúc sáng gọi rồi.” 

Anh lấy một cái túi tote trong túi xách hình đầu con gấu của Nhan Nghiên ra đưa cho cô: “Quà gặp mặt.” 

Tô Ý Tiện nhìn thấy túi tote thì hơi ngạc nhiên, cô tưởng rằng Thẩm Tri Hành sẽ cho lì xì giống như những người khác. 

Thẩm Cẩm chỉ vào Thẩm Tri Hành, oán giận nói: “Mấy ngày trước nó đã biết bố chuẩn bị buổi gặp mặt này rồi một mình lén chuẩn bị mà không nói với bọn cô, làm bọn cô hôm nay đều luống cuống hết cả lên, chỉ có thể gấp gáp dùng lì xì thôi.” 

“Tri Hành trông con cho con hai năm, thằng bé cũng chu đáo hơn hẳn.” 

Trước kia ông cụ Thẩm cảm thấy con trai mình chỉ biết học hành, trong những chuyện khác đều thiếu tinh tế, không ngờ bây giờ còn biết chuẩn bị cả quà cho cháu. 

Thẩm Cẩm cười, nói với Tô Ý Tiện: “Cháu mở ra xem có thích không, không thích thì để Tri Hành mua cái khác.” 

Tô Ý Tiện mở túi xách tay ra xem, thấy trong đó có ba cái hộp, trong ba cái hộp có dây chuyền đính kín kim cương mẫu kinh điển với kích cỡ nhỏ, trung bình, lớn khác nhau của nhãn hàng nào đó. 

Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Tri Hành: “Có phải lấy nhầm không ạ?” 

“Không nhầm đâu.” Thẩm Tri Hành nói. 

Mấy ngày trước anh bảo thư ký chuẩn bị quà, thư ký chọn mẫu dây chuyền này rồi lấy ảnh ra, hỏi anh muốn mua kích cỡ nào. 

Thẩm Tri Hành không hiểu mấy cái này bèn bảo thư ký mua hết các cỡ, trừ loại mini. 

Loại mini quá nhỏ, không nhìn thấy. 

“Hành vi của trực nam.” Nhan Nghiên chê bai. 

Thẩm Tri Hành liếc qua Nhan Nghiên, thong thả nói: “Lần trước cậu mua cho cháu con gấu đủ kích cỡ, không phải cháu rất vui sao?” 

Nhan Nghiên nghe vậy thì vội vàng đổi sang nụ cười lấy lòng: “Vui chứ ạ! Siêu vui luôn, cậu cháu tốt nhất, là người cậu tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất toàn thế giới! Người cậu đẹp trai nhất!” 

Cả bàn đền bị Nhan Nghiên chọc cười, chỉ có Thẩm Tri Hành trên mặt hiện đầy vẻ bất đắc dĩ. 

“Cháu nói thật mà.” 

Nhan Nghiên nhìn sang Tô Ý Tiện đang cất hộp dây chuyền, bỗng hỏi: “Đúng không chị?” 

“Hả?” Tô Ý Tiện ngây người, sau đó nhìn sang Nhan Nghiên, “Gì cơ?” 

Cô bé khen cậu của mình, sao lại kéo cô vào? 


Nhan Nghiên ra sức nháy mắt với cô: “Đúng không nào!” 

“Đúng...” Mặc dù Tô Ý Tiện không biết cô bé có ý gì nhưng vẫn gật đầu phối hợp. 

Thẩm Tri Hành đổi sang đũa chung gắp cho Tô Ý Tiện một miếng nấm tùng nhung chiên, nhỏ giọng nói: “Con bé sợ sau này tôi không mua đồ cho nó, cũng không mua đồ cho cháu nữa.” 

Hai năm qua, thời gian Thẩm Tri Hành và Nhan Nghiên sống chung còn nhiều hơn Nhan Nghiên và Thẩm Cẩm sống chung, thế nên cô nhóc ấy chỉ cần đảo mắt Thẩm Tri Hành cũng biết cô bé đang nghĩ gì. 

Tô Ý Tiện bật cười: “Hóa ra là vậy.” 

Chẳng trách Nhan Nghiên nhất quyết bắt cô công nhận Thẩm Tri Hành là người cậu tốt nhất, đẹp trai nhất trên thế giới. 

Nhà họ Thẩm không có quy định không được nói chuyện lúc ăn cơm, nhưng cái nhà này ngoại trừ hai mẹ con Thẩm Cẩm ra thì ai cũng ít nói, suốt bữa cơm đều dựa vào hai người họ để khiến bầu không khí thêm phần sôi nổi. 

“Tiểu Cẩm về, Nhan Nghiên có thể chuyển từ chỗ Tri Hành về rồi nhỉ?” 

Ông cụ Thẩm còn mong Thẩm Tri Hành mau dẫn bạn gái về mà bây giờ ngoại trừ đi làm, sau khi anh về nhà lại còn trông cô bé học bài thì làm gì có thời gian rảnh đi kiếm người yêu chứ? 

Nhan Nghiên nhìn Thẩm Cẩm với ánh mắt mong chờ: “Được không mẹ?” 

Thẩm Cẩm khó xử, cô ấy muốn ở bên con gái nhiều hơn nhưng cô ấy không muốn kèm con làm bài tập... 

“Thi học kỳ xong rồi tính tiếp.” Thẩm Tri Hành sợ Thẩm Cẩm sẽ dẫn Nhan Nghiên tới tiệm mạt chược để làm bài tập mất. 

Thẩm Cẩm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: “Thế thì con cứ ở với cậu đi đã, thi cuối kỳ xong thì về với mẹ.” 

Thi cuối kỳ xong chỉ còn bài tập hè, mà bài tập hè thì không cần người kèm. 

Nhan Nghiên bĩu môi, không tình nguyện nói: “Vâng ạ...” 

“Theo cậu học hành cho ngoan, biết chưa?” 

Nhan Nghiên cúi đầu lẩm bẩm: “Học gì chứ? Học cậu đến từng tuổi này rồi vẫn ế sao?” 

... 

Sau khi cơm nước xong, ông cụ Thẩm bảo người đưa Tô Ý Tiện về phòng. 

Căn phòng đối diện hồ, bên kia hồ có một tòa nhà nhỏ hai tầng riêng biệt, hai bên nối với nhau bằng cây cầu bằng phẳng trên mặt hồ. 

Lúc Tô Ý Tiện vào phòng, có một dì giúp việc đang dọn giường cho cô. 

“Cô Tô, tôi họ Lưu, sau này trong nhà có bất cứ chuyện gì cô đều có thể tìm tôi.” Dì ấy thấy cô đi vào thì vội vàng dừng việc đang làm lại, chào hỏi với cô. 

“Vâng, cảm ơn dì Lưu.” Tô Ý Tiện cười với dì ấy, “Dì vất vả rồi.” 

Tất cả mọi đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp ngăn ngắn có trật tự, nhìn từ chi tiết nhỏ thôi cũng có thể thấy nó được bố trí rất tỉ mỉ. 
 


Chăn màu hồng nhạt, đồ chơi lông nhung ở đầu giường, thậm chí ở trong tủ treo quần áo còn có đồ ngủ và dép lê các mùa khác nhau, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng đủ mọi thứ. 

Dì Lưu giới thiệu vị trí đặt đồ dùng hàng ngày cho Tô Ý Tiện biết, sắp xếp gọn gàng các vali mà cô mang tới. 

Trước khi đi ngủ trưa, Tô Ý Tiện đi tắm, lúc ra ngoài thấy dì Lưu lấy mấy cái váy trong tủ quần áo ra cho cô rồi đặt ở một bên. 

Chất liệu của mấy cái váy này đều dễ bị nhăn, bị ép mấy tiếng trong vali nên đã nhăn nhúm không mặc được nữa. 

“Cô Tô, tối cô mặc cái nào?” 

“Cái màu trắng đi.” 

Trước bữa cơm, Thẩm Tri Hành muốn dẫn cô đi thắp hương cho Tưởng Hoài Lan, nên mặc đồ nhẹ nhàng thanh lịch một chút. 

“Vậy thì tôi sẽ bảo người ủi cái váy màu trắng rồi đưa tới.” Dì Lưu cầm váy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại cho Tô Ý Tiện. 

Lúc sáng Tô Ý Tiện dậy sớm, ngủ trưa một giấc tới tận bốn, năm giờ chiều. 

Lúc cô dậy, váy đã được đưa tới, đặt ở tủ để đồ ngoài cửa. 

Hai mươi phút sau, Tô Ý Tiện mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cửa tòa nhà hai tầng ở bên kia hồ cũng mở ra. 

Cô nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi đen đi từ trong đó ra, đi thẳng tới cây cầu trên mặt hồ. 

Sau khi người đàn ông đó đến gần, Tô Ý Tiện mới nhận ra đó là Thẩm Tri Hành, hiển nhiên rằng Thẩm Tri Hành cũng nhìn thấy cô. 

Tô Ý Tiện hơi dè dặt đứng dưới hiên, nhìn anh đi tới càng ngày càng gần, lúc còn cách cô hai, ba mét thì anh dừng lại. 

“Không thích hoa dành dành thì sau này bảo bọn họ không cần đưa tới nữa.” 

Anh bỗng dưng nói một câu không đầu không đuôi khiến Tô Ý Tiện chẳng hiểu ra sao, cô nhíu mày, khẽ “hả” một tiếng tỏ ý không hiểu. 
Thẩm Tri Hành chỉ vào tay cô. 
Hoa dành dành trong tay Tô Ý Tiện bị cô ngắt lung tung, cánh hoa rơi đầy đất. 

“Không phải đâu, cháu rất thích...” Hoa được đưa tới cùng với bộ váy trắng của cô, vì Tô Ý Tiện thích nên tiện tay cầm theo. 

“Vừa nãy cháu thất thần nên không để ý.” Cô cúi người xuống nhặt hết cánh hoa rơi lả tả trên đất lên, nhét bừa vào túi nhỏ ở mép váy. 

“Đi thôi.” Thẩm Tri Hành xoay người đi về phía trước, đi được mấy bước anh bước chậm lại, đi song song với Tô Ý Tiện. 

Làn váy trắng bị gió thổi bay, hương thơm thanh mát của hoa dành dành tản ra theo làn váy tung bay. 

Thỉnh thoảng gió hơi to, váy tạt qua quần tây màu đen của Thẩm Tri Hành. 

Tô Ý Tiện nhận ra điều đó, buông hai tay xuống hai bên để giữ váy, lặng lẽ dịch sang phải hai bước, cách xa anh một chút. 

Hai người đi qua cầu đá vòm, đi về phía nam, suốt cả dọc đường chẳng nói năng gì. 

Đột nhiên điện thoại của Tô Ý Tiện vang lên, cô đọc tin nhắn xong thì hơi thất thần, bị cành cây rủ xuống quẹt vào trán. 

“Sao thế?” Thẩm Tri Hành dừng lại hỏi cô. 

“Không có gì ạ...” Tô Ý Tiện ra hiệu anh đi tiếp. 

Hai người đi thêm mấy bước, cô chủ động nói: “Bạn cháu rủ cháu đi chơi.” 

“Không muốn đi à?” Thẩm Tri Hành hỏi cô. 

“Không phải...” 

“Muốn đi thì đi, bao giờ đi? Tôi bảo người chuẩn bị xe cho cháu.” 

Tô Ý Tiện nhíu mày, hơi xoắn xuýt: “Nhưng mà...” 

Thẩm Tri Hành nhìn thấu suy nghĩ của cô ngay tức khắc, hòa nhã nói: “Cháu cảm thấy ông nội cháu vừa qua đời, cháu đi chơi thì không hay đúng không?” 

“Hơi hơi ạ.” 

Tô Ý Tiện đã từ chối nhiều lần rồi, mấy cuộc tụ tập nhỏ trước đó cô đều không đi, nhưng lần này là buổi tụ tập của cả lớp, mấy người thay phiên gọi cô, bảo cả lớp đều đến nên không thể thiếu một mình cô được. 

Thẩm Tri Hành vươn tay lấy lá cây trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng nói: “Người mất cũng đã mất rồi, người còn sống phải sống thật tốt cuộc sống của mình, đừng nghĩ rằng mình ra ngoài vui chơi hưởng lạc là bất hiếu, người nhà cháu mong cháu vui vẻ.” 

“Cháu biết rồi, cảm ơn...” 

Tô Ý Tiện thoáng dừng lại, giọng bỗng chốc nhỏ hơn hẳn: “Cảm ơn chú.” 

Thẩm Tri Hành nhìn vành tai chậm rãi đỏ ửng lên của cô, thấy buồn cười. 

“Không gọi được thì thôi.” Anh không để ý cái này, chỉ là cách xưng hô thôi. 

Tô Ý Tiện ngẩng đầu nhìn anh: “Thế gọi là gì ạ?” 

“Gì cũng được.” Thẩm Tri Hành trả lời. 

Tô Ý Tiện nhíu mày, thầm nghĩ nếu gọi anh theo tuổi tác thì không được, sai vai vế. 

Gọi tên thì không đủ tôn trọng, gọi ngài Thẩm thì quá trang trọng mà gọi sếp Thẩm thì đậm tính công việc kinh doanh quá... 

Thôi vậy, cô vẫn nên cố gắng khắc phục chướng ngại trong lòng mình, có khi ngày nào đó gọi nhiều rồi sẽ quen thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play