Khi lên xe, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành ngồi song song ở hàng ghế sau.
Mấy năm qua Tô Ý Tiện cực kỳ ít khi ở cạnh trưởng bối khác phái ngoài ông nội, không khỏi thấy hơi mất tự nhiên.
Từ khi lên xe, cô luôn cứng người không dám cử động, im lặng nhìn gáy tài xế mà thất thần, mãi tới tận khi xe chạy được hơn mười phút cô mới thoáng thả lỏng, chậm rãi dựa lưng vào ghế.
Không bao lâu sau, xe chạy lên đường cao tốc trên cao.
Tô Ý Tiện nhanh chóng nhận ra đây không phải đường đi tới nhà chính của nhà họ Thẩm, cô hơi khó hiểu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Hành, muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Sắc mặt anh không tốt cho lắm, tốc độ lật tài liệu càng lúc càng nhanh, động tác toát ra sự mất kiên nhẫn cực độ.
Có lẽ nhận ra có người đang nhìn mình nên Thẩm Tri Hành quay sang, chạm phải đôi mắt trong veo như nước, đầy tò mò của Tô Ý Tiện.
Mấy ngày nay cô khóc rất nhiều, mắt đỏ au, vẫn còn sưng.
Thẩm Tri Hành gấp bản kế hoạch làm mình đau đầu lại, nhoài người ra lấy chai nước trong tủ lạnh: “Nhắm mắt lại.”
Tô Ý Tiện lập tức ngồi thẳng người rồi nhắm mắt, vươn tay muốn nhận lấy chai nước lọc.
Thẩm Tri Hành kề chai nước thủy tinh lên mắt cô, đang định bảo cô tự cầm, không ngờ cô bỗng rụt người về sau, đầu đập vào cửa sổ xe.
Tô Ý Tiện mở mắt ra, chau mày lại, giơ tay xoa phần gáy bị cộc đau.
“Tránh cái gì?” Nhảy tưng tưng y như con thỏ bị dọa sợ.
“Lạnh...”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì nhét chai nước lọc vào tay cô, tiện tay rút cái khăn mỏng bên cạnh ném cho cô: “Bọc vào.”
Tô Ý Tiện lặng lẽ chườm mắt, mãi tới tận khi cảm nhận được xe dừng hẳn mới bỏ chai nước trên mắt xuống. Cô nhìn tòa nhà biệt lập ngoài cửa sổ, vội vã bỏ đồ trên tay xuống rồi theo Thẩm Tri Hành xuống xe.
Vừa mới xuống xe, Tô Ý Tiện nhìn thấy một cô bé mặc váy hồng nhạt chạy từ trong nhà ra, trong tay còn có một cái túi hình đầu con gấu lông nhung cực to.
Cô bé cười híp mắt chạy về phía Thẩm Tri Hành, khi sắp tới trước mặt anh thì phanh chân lại thắng gấp, dừng ở vị trí cách anh hai mét.
Tô Ý Tiện và cô bé nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, giọng cả hai đều mang vẻ khó mà tin nổi...
“Con gái ngài?”
“Cậu tìm mợ cho cháu rồi ạ?”
“Nói linh tinh gì đấy?” Thẩm Tri Hành sầm mặt xuống trong nháy mắt, giọng điệu không vui lắm. Anh nói câu đó với cô bé đối diện nhưng cũng khiến Tô Ý Tiện giật mình.
Tô Ý Tiện và cô bé kia lấy lại lý trí.
“Cháu xin lỗi.” Tô Ý Tiện xin lỗi trước.
Cô bé trước mặt không cao nhưng trông cũng tầm mười mấy tuổi rồi.
Mặc dù Thẩm Tri Hành vai vế lớn hơn thật nhưng tuổi của anh không lớn, không sinh được con gái lớn từng này.
“Em xin lỗi chị.” Cô bé lè lưỡi, hơi xấu hổ.
Cũng phải thôi, cả ngày cậu cô bé cứ hung dữ như thế, vẻ ngoài thì bình thường, tuổi tác còn hơi lớn... Hình tượng độc thân từ trong bụng mẹ không tìm được bạn gái rõ ràng như vậy, sao mà có bạn gái xinh đẹp thế này được?
“Đây là cháu ngoại tôi, Nhan Nghiên.”
“Chào em, chị là Tô Ý Tiện.”
Tô Ý Tiện vươn tay về phía Nhan Nghiên, thoắt cái cô bé ôm lấy cánh tay cô như con gấu Koala, cười híp mắt ngửa đầu nhìn cô.
“Cuối cùng em cũng có chị chơi cùng rồi!”
Tô Ý Tiện nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, vô thức cong miệng lên.
Thẩm Tri Hành gỡ cô bé ra khỏi người Tô Ý Tiện, túm lấy túi hình đầu con gấu trước ngực Nhan Nghiên ước chừng trọng lượng.
Anh nhíu mày nhìn Nhan Nghiên, hỏi: “Cháu không mang sách theo à?”
Cái túi cực kỳ nhẹ, xách lên vang leng keng, không biết cất bao nhiêu “đồ vớ vẩn” mua ở cổng trường học.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không, không mang ạ...”
Nhan Nghiên rụt cổ, cứng đầu cứng cổ nhỏ giọng giải thích: “Cháu chỉ về nhà ăn cơm trưa với cơm tối thôi mà, tối cháu về học bài sau cũng được.”
“Thế khoảng thời gian từ bữa trưa tới bữa tối dài như thế cháu định làm gì, cháu có biết còn mấy ngày nữa là cháu phải thi không?”
Tô Ý Tiện vô thức nín thở, mặc dù Thẩm Tri Hành không hỏi cô nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm giác ngột ngạt quen thuộc, giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai của cô cũng đanh mặt hỏi ngược lại bọn họ như vậy mỗi ngày.
Thẩm Tri Hành vừa dứt lời, Nhan Nghiên quay đầu vắt chân lên cổ chạy vào nhà, thoắt một cái đã không thấy người đâu.
“Em ấy không sao chứ ạ?” Tô Ý Tiện hơi lo.
“Không sao đâu, quay lại lấy sách thôi.”
Thẩm Tri Hành hiểu rõ Nhan Nghiên, không phải cô bé quên mang sách mà là cố ý không mang, lại còn cầu xin Thẩm Tri Hành quên mất chuyện này.
Vào nhà chưa đến nửa phút, Nhan Nghiên đã ôm mấy quyển sách bài tập ra.
Cô bé chạy tới trước mặt hai người như một làn khói, thân thiết kéo tay Tô Ý Tiện: “Đi thôi chị.”
Sau khi ngồi yên ở ghế sau, Nhan Nghiên vẫy tay với Thẩm Tri Hành ngồi ghế lái phụ rồi nhanh nhẹn nâng tấm ngăn cách âm lên.
...
Xe chạy vào nhà họ Thẩm trước giờ cơm trưa, bãi đỗ xe gần như kín hết.
Tô Ý Tiện vừa xuống xe đã có người cầm ô che nắng đi tới.
Nhan Nghiên đang định đi cùng ô với cô thì bị Thẩm Tri Hành lôi ra ngoài, anh rút cái áo choàng chống nắng của cô bé, đẩy cô bé ra dưới mặt trời một cách cực kỳ vô tình.
“Bổ sung canxi.”
Hôm nay nắng không độc, phơi một tí cũng không hại gì.
“Sao chị ấy không phải bổ sung canxi?” Nhan Nghiên không phục.
Thẩm Tri Hành nhìn Tô Ý Tiện, cố ý cúi đầu xuống với biên độ cực lớn nhìn Nhan Nghiên, vô cảm nói: “Cô ấy cao.”
Nhan Nghiên ấm ức giậm chân, cố gắng tìm người phân xử.
Cô bé tức giận kéo góc áo Tô Ý Tiện làm nũng: “Chị ơi, chị xem cậu em kìa!”
Tô Ý Tiện bóp cái má phồng lên như con sóc chuột của cô bé, cong môi: “Nhưng chị cũng phải gọi chú ấy là chú.”
Cô hơi nghiêng đầu tỏ ý mình cũng không làm được gì.
Thẩm Tri Hành không để ý tới cô bé nữa, dẫn đầu đi vào trong.
Tô Ý Tiện thấy thế thì đi theo, cô đi được mấy bước quay đầu lại thấy Nhan Nghiên không đi cùng, đành phải quay lại kéo cô bé đi.
Nhan Nghiên bất đắc dĩ theo sau, nhìn chằm chằm sau lưng Thẩm Tri Hành đầy hung dữ: “Vai vế cao hơn là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Không thể.” Giọng Thẩm Tri Hành bình thản, “Nhưng đủ để trị cháu.”
Nhà họ Thẩm mang phong cách kiến trúc mô phỏng kiểu cổ xưa Trung Quốc, cây xanh và hồ nhân tạo chiếm diện tích lớn tạo thành ngăn cách tự nhiên, tách ra từng khoảng sân riêng.
Giờ đã là giữa trưa, nhà ăn ở vườn phía đông đã kín người.
Hôm nay ông cụ Thẩm gọi hết tất cả người nhà họ Thẩm về, ngoại trừ cháu trai trưởng Thẩm Tùng ra nước ngoài bàn chuyện kinh doanh thì không một ai vắng mặt.
Hành động này của ông ấy muốn nói cho tất cả người nhà họ Thẩm và người giúp việc trong nhà rằng tuy Tô Ý Tiện sống nhờ ở đây nhưng không có gì khác con cháu trong nhà họ Thẩm, tất cả mọi người không được khinh thường cô.
“Mẹ cháu cũng về rồi.” Đến cửa vườn phía Đông, Thẩm Tri Hành dừng lại, “Chỉnh lại váy của cháu cho hẳn hoi.”
Nhóc quỷ nào đó đang rầu rĩ không vui bỗng mừng rỡ trong phút chốc, ngay sau đó lại xị mặt.
Cô bé chậm rì rì chỉnh lại váy yếm của mình, lẩm bẩm: “Mẹ cháu về thì có ích gì, mẹ cũng không trị được cậu...”
Tô Ý Tiện cúi đầu cười, sau đó đi vòng ra sau Nhan Nghiên sửa lại bím tóc cho cô bé.
Thẩm Tri Hành vươn tay ấn đầu Nhan Nghiên, xoay cô bé một vòng tại chỗ kiểm tra trang phục của cô bé, thấy không có vấn đề gì mới vỗ gáy cô bé: “Được rồi, đi vào đi.”
Nhan Nghiên nghe vậy thì chạy bước nhỏ vào trong, vừa chạy vừa dài giọng gọi mẹ.
Thẩm Tri Hành kiểm tra vẻ ngoài của cháu ngoại xong thì quay sang Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện thấy anh nhìn sang thì giơ tay sờ tóc, cúi đầu nhìn váy mình, hình như không có vấn đề gì hết.
“Cổ áo.” Thẩm Tri Hành chỉ vào cổ áo váy của cô qua không trung, “Chưa bẻ ra hết.”
Tô Ý Tiện vươn tay lần mò một lúc, sau đó dừng lại hỏi anh: “Giờ thì sao ạ?”
“Phía sau.”
Tô Ý Tiện cúi đầu, dựng thẳng hết cổ áo lên một cách khó khăn, sau đó bẻ ra...
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tri Hành một lần nữa, anh vẫn lắc đầu.
“Bị lệch rồi.”
Trước kia lúc ở nhà, dì giúp việc sẽ là phẳng các nếp gấp ở cổ áo cho cô trước, cô mặc xong dì sẽ chỉnh lại cho cô.
Nhưng ông cụ Tô qua đời, nhà họ Tô không cần nhiều người như thế nữa, hầu hết các dì đều được Tô Ý Tiện bảo đi tìm chỗ khác, bao gồm cả dì chuyên phụ trách là ủi quần áo cho cô trước đó.
Sáng nay cô tự ủi váy của mình, cứ tưởng rằng mình có thiên phú ủi quần áo, không ngờ lại bỏ quên cổ áo.
Cô ngại mở miệng bảo Thẩm Tri Hành chỉnh hộ, nhất thời ngơ ngác ở đó không biết làm gì mới ổn.
“Cháu quay qua bên kia đi.” Đột nhiên Thẩm Tri Hành lên tiếng.
Mọi người đến đông đủ rồi, bọn họ không thể đứng bên ngoài quá lâu.
Thật ra cổ áo cô không bị lệch quá nhiều, nhìn từ đằng trước thì một bên dài một bên ngắn, từ phía sau thì một bên thấp một bên cao...
Hôm nay là ngày cô chính thức gặp người nhà họ Thẩm, không thể quá qua loa.
Tô Ý Tiện xoay người, cúi đầu chờ anh chỉnh lại giúp mình.
Thẩm Tri Hành vừa giơ tay lên giữa không trung thì nhìn thấy dì giúp việc mang đồ ăn xách hộp đồ ăn đi tới.
Anh giơ tay gọi dì ấy qua: “Giúp cô Tô chỉnh lại cổ áo đi.”
Tất cả dì giúp việc trong nhà họ Thẩm đều được thống nhất huấn luyện khi tuyển vào, giặt ủi quần áo, dọn dẹp trải giường, nấu ăn pha trà... Tất cả các công việc đều phải huấn luyện, sau khi đạt các mục sẽ phân công việc cụ thể sau.
“Vâng thưa tổng giám đốc Thẩm.” Dì ấy dùng bộ đàm liên lạc với người phía sau, sau đó bỏ hộp cơm xuống, đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện.
Dì ấy lấy khăn ướt khử trùng mang theo bên người ra lau tay, cẩn thận gạt tóc rối sau lưng Tô Ý Tiện sang hai bên.
“Tổng giám đốc Thẩm, nếu không vội thì nên ủi qua váy của cô Tô sẽ tốt hơn.” Vải mềm mỏng không dễ định hình, dù bây giờ chỉnh cổ áo xong thì không lâu sau nó vẫn sẽ bị lệch khi cử động.
Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn đồng hồ: “Không có thời gian ủi.”
Dì ấy nghĩ một lát: “Có thể dùng kim băng nhỏ nhất cố định phần lệch ở bên trong, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy.”
Tô Ý Tiện đang định đồng ý thì thấy Thẩm Tri Hành vẫy tay với dì ấy.
“Không cần.”
Dì ấy đáp một tiếng rồi khom lưng xách hộp cơm đi.
Tô Ý Tiện nghe vậy thì cuống: “Có thể dùng kim băng mà!”
Thẩm Tri Hành không đồng ý: “Không an toàn, lệch rồi thì cứ để nó lệch đi.”
Tô Ý Tiện nhìn Thẩm Tri Hành với vẻ không thể tin nổi, cô chỉ phần cổ áo không chịu khống chế của mình, bớt cả xưng hô lễ phép, trực tiếp hỏi anh: “Cứ để lệch ấy ạ?”
Lát nữa cô phải chào hỏi tất cả người lớn trong nhà họ Thẩm, cứ để lệch thế này sao?
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Hành thấy biểu cảm sống động trên mặt cô, bỗng nổi hứng thú trêu trẻ con: “Lệch cho đẹp.”