Khương Nùng thuận thế kề sát mặt vào cần cổ thon dài của anh, trong phút chốc, hơi thở pha chút run rẩy phả lên yết hầu vừa khẽ khàng vừa mang sự ướt át.
"Nùng Nùng?"
Sau khi đón được cô rồi, Phó Thanh Hoài bọc cô trong chiếc áo măng tô lông cừu màu xám nhạt chống lạnh, từ phía trên chăm chú nhìn xuống gương mặt trắng như tuyết của cô. Có vẻ như thuốc cảm đã phát huy tác dụng khiến cô mệt tới mức không còn hơi sức mở mắt, hai mắt cứ nhắm nghiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, cô như bừng tỉnh song nét mặt vẫn còn mơ mơ màng màng: “Hả?”
Bàn tay Phó Thanh Hoài áp lên trán cô rồi lại xuôi xuống vuốt ve một bên má nóng bừng, anh khẽ hỏi: "Em đã đi viện chưa?"
Hơi thở Khương Nùng hơi nặng nề, cô ngửi được mùi hương lành lạnh quen thuộc nhưng lại không phân biệt được từ đâu tới và cũng chẳng muốn đáp lời, chỉ dán sát vào lồng ngực anh hơn theo bản năng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT