Khương Nùng mặc bộ sườn xám đứng ở ngoài cửa lạnh giá, trên chiếc cổ mảnh mai đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô còn chưa kịp bước lên lầu thì đã thấy Phó Thanh Hoài cầm lấy áo khoác âu phục ném cho Diêm Ninh, bỏ lại một câu muốn rượu, bóng người mảnh khảnh, lãnh đạm kia đã biến mất ở cầu thang. Phòng khách rộng lớn, hoa lệ cũng theo đó mà trở nên yên tĩnh.
Khác với Lương Triệt thích hóng hớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù cho Diêm Ninh nhận ra bầu không khí không đúng lắm, cũng có thể thản nhiên mà lấy một chai rượu mạnh nhất từ trong tủ rượu ra, đi lướt qua Khương Nùng đang cúi đầu bước vào, bình tĩnh và thong dong đi lên lầu.
Khương Nùng đứng tại chỗ đó do dự một lúc, sau đó khom lưng cởi giày cao gót ra, dùng đôi chân trần bước lên cầu thang.
Trùng hợp lúc cô đi lên thì Diêm Ninh cũng từ thư phòng đưa rượu xong đi ra, cửa thư phòng còn chưa khép chặt. Xuyên qua ánh đèn mờ tối, cô nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật xa hoa, lãng phí. Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng thành thạo nới lỏng chiếc cà vạt vốn thẳng thớm, đằng sau lớp áo sơ mi mỏng lộ ra đường nét sắc sảo. Sau đó, anh cầm lấy một cuốn kinh Phật hờ hững lật xem.
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Khương Nùng giống như bị phạt đứng, ngón chân như ngọc vô thức cuộn tròn lại, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, chần chừ không dám bước vào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT