Mắt tôi ánh lên màu xanh lục vì phấn khích.

“Sao anh lại ở đây?” Thẩm Bội Chi sợ tới mức không kìm được nước mắt.

“Khách sạn hỏi khi nào trả phòng, tình cờ anh đang có việc gần đây, nên ghé qua xem, lúc nãy em vừa nói em gái bị gì thế?”

Lục Nghiên Thần bước vào phòng đứng yên trước mặt Thẩm Bội Chi.

Người Thẩm Bội Chi run lên, chị ta vô thức nhìn về phía tầng hầm.

“Chỗ đó có cái gì à?”

Lục Nghiên Thần bước một bước dài về phía tầng hầm.

“Em đang nói về cái TV, đúng, em gái ở trong TV!”

Thẩm Bội Chi giống như một con thỏ đang run rẩy sợ hãi, kéo tay Lục Nghiên Thần lại, lo lắng không yên.

“Xem TV thôi mà cũng khóc, can đảm của em biến đi đâu mất rồi?”

Lục Nghiên Thần nhìn lên TV thấy một người đang hát, chân liền dừng bước.

Chỉ cần vài bước nữa là có chuyện vui, dừng lại thật là mất hứng.

Nếu không phải biến thành linh hồn, chính tay tôi sẽ đưa anh ấy xuống tầng hầm...

“Em xem đến nhập tâm quá, nhìn thấy em gái nữ chính chết, nhất thời đau lòng…..”

Thẩm Bội Chi nức nở: “Trời ơi, em khóc mất..."

“TV ở nhà cũng có màn hình to như thế này, tại sao không ở nhà mà xem?”

Lục Nghiên Thần vui vẻ chọc chọc vào mũi của chị ta rồi cười.

“Em bị rơi một bên bông tai, nên đến đây tìm xem còn hay không, rồi tiện trả phòng luôn.”

Đôi mắt của Thẩm Bội Chi lấp lánh, không dám nhìn thẳng Lục Nghiên Thần.

“Vậy à” Lục Nghiên Thần nhìn quanh một vòng: “Đã tìm được chưa?”

“Chưa” Thẩm Bội Chi mặt ủ rũ.

“Tìm không được thì bỏ đi, lát nữa anh mua cho em cái mới.” Lục Nghiên Thần liếc nhìn đồng hồ: “Anh——”

Vừa lúc đó, chuông cửa lại vang lên.

“Bội Bội, mở cửa đi, là mẹ đây.” Giọng mẹ từ bên ngoài truyền vào.

Thẩm Bội Chi đóng băng tại chỗ, không cử động.

Là Lục Nghiên Thần ra mở cửa.

“Bà là?” Anh nghi ngờ nhìn mẹ.

Mẹ sững sờ tại chỗ, vô thức nhìn Thẩm Bội Chi.

“Đây là dì họ hàng xa của em, dì, đây là chồng của con Lục Nghiên Thần.”

Thẩm Bội Chi tỉnh táo trở lại, tấn công phủ đầu trước.

Bà ta ngay lập tức hiểu ra danh phận hiện tại của Thẩm Bội Chi.

“Xin chào, tôi là dì của Bội Bội.” Bà ấy chủ động chào hỏi.

Lục Nghiên Thần giữ thể diện: “Chào dì.”

Tôi vui vẻ đứng xem vở kịch.

Cho đến bây giờ, người mà Lục Nghiên Thần yêu là cô gái mồ côi “Thẩm Bội Chi”.

Mẹ không có tư cách để tham dự tiệc cưới ngày hôm qua, vì vậy bà ấy không biết mặt Lục Nghiên Thần.

Lúc nãy Thẩm Bội Chi mở cửa đã gọi “Mẹ”, lúc sau thì người gõ cửa tự xưng là “Mẹ”.

Thẩm Bội Chi mồ côi, vậy người mẹ này ở đâu ra?

Đầy rẫy khúc mắc, nhất thời Lục Nghiên Thần không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Trong vở kịch cướp lấy cuộc hôn nhân này của tôi, chị ta đang đóng vai diễn gì vậy…

“Chồng à, không phải anh vừa nói có việc phải làm sao, em tiễn anh.” Thẩm Bội Chi nắm lấy cánh tay của Lục Nghiên Thần.

Lục Nghiên Thần nhìn đồng hồ một lần nữa, cũng không phản đối.

Có vẻ là thực sự rất bận.

“Dì, dì ngồi đợi con một lát, con quay lại ngay.” Đi được vài bước, Thẩm Bội Chi quay người nói với bà ấy.

Mẹ ở phía sau mỉm cười chào tạm biệt họ.

Bất đắc dĩ, tôi bị Thẩm Bội Chi kéo ra khỏi phòng, cùng chị ta tiễn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play