Sau khi Lâm Giang rời khỏi KUG, anh đã tra cứu rất nhiều tài liệu và cuối cùng cũng xác định rằng mình thật sự đã quay về bốn năm trước.
Anh không kịp cao hứng đã lập tức lao đầu vào việc lập kế hoạch cho sự nghiệp tương lai.
Kỳ chuyển nhượng cuối cùng của năm nay sắp kết thúc, đội hình các thành viên chiến đội cơ bản đã được cố định. Đừng nói đến các đội mạnh, ngay cả các đội yếu cũng khó thay đổi một vị trí đường giữa mới.
Hiện tại, lựa chọn tốt nhất của anh là an tĩnh chờ đợi, chờ tới khi sang kỳ chuyển nhượng năm sau mở ra, anh vẫn có thể dựa vào thành tích trước kia để kiếm thêm hảo cảm và ký hợp đồng với một đội tốt hơn.
Nhưng điều anh lo sợ nhất là KUG sẽ lại ngấm ngầm đâm sau lưng một dao, tựa như năm đó vậy… khống chế dư luận, gián tiếp đẩy anh vào khốn cảnh khiến anh không thể ra sân để thi đấu.
Ở trên cuốn sổ ghi chú, Lâm Giang gạch đi tên vài chiến đội, trên đó chỉ còn dư lại ba cái tên, cơ bản đều là những chiến đội xếp cuối bảng không ai nguyện ý đi.
Di động bỗng nhiên rung lên, đây là số điện thoại cá nhân của anh, chỉ vài người có quan hệ thân thiết lắm mới biết.
Lâm Giang lập tức bắt máy: “A lô, có tin tức rồi sao?"
Phía đầu dây điện thoại bên kia là Lão Mao, một người bằng hữu rất thân của Lâm Giang trong giới e-sport. Lão Mao trước cũng từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, sau khi giải nghệ trở thành một streamer hiện đang rất nổi tiếng, ở trong giới có quan hệ vô cùng rộng. Lâm Giang năm đó vào KUG cũng nhờ một phần công lao của Lão Mao.
Lão Mao nói với anh: “Mày khỏi suy nghĩ đến DTG đi, người ta cắn chặt vị trí đường giữa rồi, dù có chơi kém đến đâu cũng sẽ không đổi.”
Lâm Giang lại gạch bỏ một hàng nữa, “Thế còn VT bên kia?"
“Chiến đội đó nát lắm rồi, thần tiên tới cũng đành chịu chết làm sao mang đám đó bay nổi. Mày mà lao đến VT còn không bằng nằm yên chờ sang kỳ chuyển nhượng năm sau, tìm cái chiến đội nào ngon hơn..."
Lâm Giang lại gạch bỏ thêm một hàng, hiện tại cũng chỉ còn lại OT.
Đối với chiến đội này anh có chút ấn tượng, bọn họ năm ngoái từng chạm chân lên được thượng tầng và đấu với những chiến đội đứng hàng đầu. Nhưng đến giải mùa xuân năm nay, lại nhanh chóng bị đánh rớt xuống đáy bảng, xếp hạng chỉ ngay trên đội VT sớm đã bung bét.
Lâm Giang thuận miệng hỏi: “OT thì sao?"
“OT?” Lão Mao chợt nhớ ra: “Ồ! đúng rồi, Mid của OT chạy mất rồi, mấy hôm trước quản lý bên đó còn gọi rồi khóc lóc với tao.”
“Chạy?”
“Đúng, vừa đánh hết giải mùa xuân là bỏ của chạy lấy người luôn. Đội này rớt hạng quá thảm nên chắc Mid bên đó tuyệt vọng, vừa tìm được đội mới là lập tức chạy ngay. Hợp đồng của chiến đội này lỏng lẻo lắm, chỉ ký từng năm một, tiền lương cũng không cao, muốn chạy lại chả quá dễ dàng. Thậm chí tiền vi phạm hợp đồng cũng chẳng cần bỏ một cắc... Mẹ kiếp, nói đến cái chiến đội này là tao chỉ thấy cạn lời, AD bên đó đúng là thằng khốn chuyên gây chuyện, ngày hôm qua tao livestream còn cãi nhau với nó một trận nữa...”
Lâm Giang có chút ấn tượng về điểm này của chiến đội OT.
AD của họ cực kỳ mạnh, trong phiên bản meta game năm ngoái khi AD hoành hành, hắn một mình Carry cho cả đội, mạnh mẽ lôi kéo đồng đội không có chút danh tiếng chen chân vào mấy nhóm chiến đội top đầu. Thậm chí còn suýt giành được xuất cuối cùng đi thi đấu CKTG* ở vòng loại khu vực.
*Giải Vô Địch Thế Giới Liên Minh Huyền Thoại
Chỉ tiếc là đồng đội của hắn đều thuộc dạng cùi bắp, khi phiên bản meta game năm nay giảm sức mạnh của AD, OT lập tức lộ rõ yếu điểm, xếp hạng rớt một mạch xuống đáy vực, thảm không nỡ nhìn.
Lâm Giang suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mày cảm thấy nếu tao đến OT thì sẽ thế nào?”
Lão Mao an tĩnh chốc lát, bỗng nhiên hét lên: “Lâm Giang, mày điên rồi! OT xếp chót ở giải mùa xuân, mùa hè rất có thể sẽ phải thi đấu thăng - giáng cấp, tiền đồ của mày sáng lạn như vậy mà không cần lại còn định rúc đầu vào OT! Mày có biết trình độ bên đó bây giờ là cái dạng gì không? Đường trên đánh không lại được ai, đi rừng thì như dạo phố, còn AD là một kẻ thích gây gổ, mày đi đến đó làm gì!”
Đối với Lâm Giang của quá khứ mà nói, việc tới OT có lẽ thực sự là điên rồ. Nhưng đối với Lâm Giang đã từng ngồi ghế dự bị ba năm kì thật chẳng có gì quan trọng hơn là được lên sân khấu thi đấu.
Anh đem điện thoại ra xa, đợi tiếng gào thét của Lão Mao qua đi.
“Trợ thủ của họ chơi khá có chiều sâu, AD dù có nóng nảy một chút nhưng cậu ta là người mới mà, tính khí khó chiều xíu cũng là chuyện thường tình.”
“Chủ yếu chính là, hợp đồng của OT khiến tao có chút động tâm, có thật là bên đó gia hạn mỗi năm một lần không?”
“Lâm Giang --!” Lão Mao muốn điên luôn rồi, cậu ta rít gào: “Mày mẹ nó hiện tại đang ở đâu? Tao sẽ đến tìm mày ngay! Tuyệt đối không thể đến OT! Tao sẽ tìm một chiến đội còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần chỗ đó cho mày, nghe rõ chưa?”
Lâm Giang một bên vừa nói “nghe rồi” vừa âm thầm nghiên cứu về chiến đội này.
Cúp máy không được bao lâu, điện thoại lại bắt đầu rung lên, hiển thị tên người gọi là “Anh Vũ”. Anh ta là một hỗ trợ hiện đang thi đấu trong LPL, có nhân duyên rất tốt trong giới.
Anh Vũ gọi điện hỏi anh: “Tôi nghe Lão Mao nói cậu muốn tới OT? Đừng đi tới đó, không thì cậu đến chiến đội chúng tôi đánh luân phiên đi, tuy rằng chiến đội bọn tôi không nổi tiếng bằng KUG, nhưng tôi khẳng định rằng so với OT thì bên tôi có thể cho cậu nhiều thứ hơn. Cậu suy nghĩ kỹ đi, thật sự đừng nên đến OT, AD bên đó là một tên điên có tiếng ở quốc nội. Ngày hôm qua còn gây gổ trên phòng livestream của Lão Mao, tài khoản cũng bị khóa..."
Lâm Giang giờ đây bị ám ảnh bởi hai từ 'luân phiên', “Đừng, các cậu đừng lo cho tôi, nói Lão Mao không cần nhọc lòng về chuyện của tôi làm gì nữa.”
Anh Vũ thở dài, “Cậu đừng trách Lão Mao phản ứng thái quá, OT thật sự không được, trạng thái hiện tại của cậu còn tốt như vậy, nên tìm một đội có khả năng tiến vào tranh đấu ở giải vô địch thế giới. Hiện tại tôi gọi cậu đến chiến đội chúng tôi bây giờ cũng thấy hơi lãng phí tài năng."
Lâm Giang biết họ chỉ muốn tốt cho mình, “Ừ, tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc này.”
Sau khi tắt máy, Lâm Giang thật sự bình tĩnh suy nghĩ rất lâu, cũng hỏi thăm rất nhiều người trên mạng. Ngoài dự đoán chính là tất cả mọi người cơ hồ đều khuyên anh không nên đến đó, giống như muốn nói thẳng mặt anh rằng “OT chính là một cái hố bom khổng lồ”.
Nhưng mà…
Lâm Giang cúi đầu, nhìn vào những chữ viết và hình vẽ lung tung rối loạn trên cuốn sổ.
Bọn họ nói những cái đó với anh nhưng chính anh còn chả thèm để tâm, anh chỉ muốn thi đấu mà thôi. Càng tìm hiểu sâu, anh càng cảm thấy bị OT cuốn hút một cách kì lạ, phải làm sao đây?
Thôi, để mai rồi tính tiếp.
Sau khi tắm xong, anh nằm trên chiếc giường trống trải ở khách sạn, tự hỏi bản thân về con đường sau này sẽ đi về đâu.
Năm đó anh từng lấy vai trò thích khách hoành hành khắp hẻm núi, mở ra đấu pháp "ba đao" bằng chính sức mình, làm các AD trong giới nghe tiếng phải sợ vỡ mật. Sau đó, phiên bản meta game thay đổi lớn, đường giữa từ vị trí chủ chốt đã trở thành vị trí phụ.
Anh không thể không thay đổi phong cách của mình để phù hợp với chiến đội, và cuối cùng trải qua nhiều năm tháng, khi phiên bản thích khách quay trở lại, chỉ còn lại anh của khi ấy đã sớm tự hoài nghi chính bản thân trong suốt thời gian dài bị chỉ trích…
Tối nay chắc chắn là một đêm không ngủ, Lâm Giang châm một điếu thuốc, nhưng bị gió lạnh làm cho sặc khói thuốc đến khó chịu.
Thân thể này sau khi trọng sinh chưa từng hút thuốc nên anh không thích ứng kịp. Di động lại bắt đầu rung, Lâm Giang tiện tay dí tắt điếu thuốc đang cầm: "A lô?”
Giọng lão Mao có nhiễm vài phần tức giận: “Mày tại sao không ở KUG? Tao vào tìm rồi, kết quả đến cái bóng của mày cũng không thấy, còn đụng mặt với Alike, hắn còn cầm được trong tay 258 vạn* tiền ký hợp đồng."
*258 vạn ~ hơn 9 tỉ VNĐ
“... Đ*t mẹ, KUG có bệnh à? Đã có mày rồi mà còn ký thêm với tên Alike? Này chẳng phải muốn nói rõ rằng muốn đuổi mày đi sao? Hơn nữa vì cái gì mà không công bố sớm? Sao cứ phải một hai kéo dài đến khi mày không còn chiến đội nào để đi...”
Lâm Giang hiện giờ đã không thèm để ý nữa, “Kệ bọn họ. Lão Mao, chuyện của tao mày đừng xen vào, tao tự biết đường xử lý. Mày cứ lo làm công việc livestream của mình đi."
Lão Mao cảm thấy khó chịu thay nên cùng anh trò chuyện khá lâu, trước khi ngắt kết nối cuộc gọi còn cố gắng mạnh mẽ động viên thêm một câu: “Dù mày đi đâu cũng sẽ tỏa sáng, tin anh đi!"
“Ừ”
Lâm Giang cúp máy, nhìn vào điếu thuốc đã tắt trên tay, bỗng nhiên mỉm cười tự giễu.
Nếu là ngày xưa, Lâm Giang sẽ rất tự tin nói: “Dù tất cả các tuyển thủ trên thế giới thất nghiệp, tôi cũng sẽ không thất nghiệp.”
Mà hiện tại, thậm chí Lâm Giang cảm thấy một sự bất lực như thể anh vốn dĩ là một kẻ thua cuộc…
Đêm này thật dài, Lâm Giang suốt một đêm không hề chợp mắt, anh cầm cuốn sổ, lại một lần nữa lên kế hoạch. Tất cả mọi người đều nói anh rất có triển vọng, tiền đồ vô hạn, nhưng thực tế, ngoài OT, anh căn bản không còn chỗ để đi.
Sau quãng thời gian dài đắm chìm trong suy nghĩ qua đi, cuối cùng anh đã đưa ra một quyết định lớn mật. Đón những tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai, anh gửi một bức thư tự tiến cử tới quản lý OT.
Sau khi gửi đi, bức thư ấy vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi.
Lâm Giang cho rằng đối phương vẫn chưa nhận được, nên anh lại thận trọng in sơ yếu lý lịch có con dấu của mình, cất trong ba lô, bắt taxi đến OT và trịnh trọng nộp hồ sơ cho lễ tân.
“Chào bạn, tôi là Lâm Giang, tuyển thủ đường giữa trước đây của KUG. Tôi đến đây để ứng tuyển vào vị trí đường giữa tại OT, phiền cậu chuyển hồ sơ của tôi cho quản lý Đỗ. Cảm ơn.”
…
Khi quản lý OT nhận được email, anh ta còn tưởng rằng đó là một trò đùa dai của ai đó.
Lúc ấy anh ta còn đang chơi qua loa vài ván xếp hạng với mấy người bạn trong đội tuyển, liếc thấy còn tùy tiện phun tào mấy câu: “Thật sự bây giờ loại người nào cũng có, cư nhiên còn có người dám giả mạo thư ứng tuyển của River, nói là muốn đến chiến đội OT chúng ta phỏng vấn. Có thể đừng làm thế không, người anh em này, mạng của tôi cũng là mạng đó nha...”
Những người trong đội đều cười nghiêng ngả, “Vãi cả.”
“Sao hắn không tự nhận mình là Tần Thủy Hoàng luôn đi.”
Mới đầu mọi người đều không để bụng, cho đến khi một người mới gia nhập câu lạc bộ và bắt đầu nói: “Vãi nồi, các anh em, mấy người đều chưa xem livestream đúng không? Tôi có một tin nóng, đảm bảo khiến mấy người nghe xong phải khiếp sợ! Tôi mới nhận được tin, River đã rời khỏi đội ngũ từ tuần trước, hiện tại đang nhờ lão Mao tìm chiến đội mới cho mình. Ai có vị trí trống thì nhanh chóng nhận cậu ấy vào đi!”
Có người trong giọng nói đã hít một hơi khí lạnh, “Lão Đỗ à, không phải là thư xin gia nhập cậu nhận thực sự là của River chứ?"
Đỗ Luân sửng sốt một chút khiến anh ta điều khiển xạ thủ Ashe di chuyển sai một bước và bị đối phương hạ gục ngay sau đó.
Lúc này, di động sáng lên, là tin nhắn từ lễ tân: “Quản lý Đỗ, có một tuyển thủ tên là Lâm Giang đến phỏng vấn vị trí đường giữa, nói là muốn nói chuyện với anh, anh có muốn gặp không?”
Trong tích tắc, các tế bào não của Đỗ Luân hoạt động với tốc độ nhanh chưa từng có, anh vội vã đứng dậy, gọi điện cho lễ tân: “Giữ lại người đó! Giữ lại người đó! Nhất định phải giữ người đó lại cho tôi! Tôi sẽ trở lại trong mười phút!"
Nói xong, anh ta vội vã lấy áo khoác và xông ra ngoài như cơn gió.
Bốn vị đồng đội đang trong game: ???
“Trời đụ, lão Đỗ, cậu ném chúng tôi như vậy sao?"
“A a a, lão Đỗ là giống chó gì vậy?”
“Vừa mới vào game liền treo máy?"
“Báo cáo! Báo cáo! Nhất định phải báo cáo!”