Mẹ nó, thật sự đau chết mất--

Lâm Giang nghĩ thầm.

Tại sao lại có người mang ly sắt đi xem thi đấu e-sport chứ?

Hơn nữa còn đánh anh làm gì? Anh chỉ là tên đến để gánh cái nồi to đùng kia thôi, nếu muốn đánh thì phải đánh lên Alike chứ. Ai bảo anh ta không tập trung đánh trận cho tử tế cứ thích loay hoay làm màu, nếu nghiêm túc ngay từ đầu thì đã sớm thắng từ thuở nào rồi.

Anh day nhẹ đầu đang đau nhức vì bị đánh trúng, trong cơn hoảng hốt, bỗng nhìn thấy giao diện Liên Minh Huyền Thoại từ rất nhiều năm trước.

Thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến anh ma xui quỷ khiến nhấn con trỏ chuột, trò chơi bắt đầu, anh được phân vào vị trí đường giữa, và ID trên đó hiện lên rõ ràng: Kẻ Hủy Diệt AD

“Kẻ Hủy Diệt” là thuật ngữ mạng trong Liên Minh Huyền Thoại, ý tứ đại khái là chỉ cần nhấn một cái thì AD đối phương sẽ biến mất. Đây là một cái ID cực kỳ ngạo mạn và sự ác ý tràn qua cả màn hình.

Lâm Giang khi đó tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, tính khí ngông cuồng, coi trời bằng vung. Sau này bị cả giám đốc gọi lên nói chuyện mới thành thành thật thật sửa lại.

Nhìn vào cái ID khi xưa ở ngay trước mắt, Lâm Giang dường như bị mê hoặc.

Anh tựa hồ như đang nằm mơ, xung quanh như có một loại từ trường bí ẩn nào đó đang điều khiển anh, vô số đường từ trường liên kết khống chế tay anh khóa vào vị tướng mà anh đã từng yêu thích nhất: Zed.

Chúa Tể Bóng Tối, Zed hoàn toàn xứng đáng là sát thần của đường giữa, bất kỳ vị tướng AD nào đứng trước mặt nó đều chỉ như những con lính nhỏ không có khả năng tự vệ.

Trong trận đấu này, Lâm Giang đã giành được tổng cộng 14 mạng, trong đó 9 mạng đến từ đường dưới của đối phương. Ở pha giao tranh cuối cùng, anh còn đạt được thành tựu rực rỡ với cú pentakill.

Phía sau không biết từ khi nào đã vây quanh thành một đám đông nhỏ: “Trời má, Zed này đỉnh thật!”

“Lúc nãy khi quán net thông báo ID của anh ấy, tôi còn đang tự hỏi ai mà dám kiêu ngạo thế? Hóa ra là đại thần..."

“Tôi chơi AD, vừa nãy xem thao tác của anh ấy, cả cánh tay tôi nổi da gà luôn.”

“Ê, cậu giỏi như vậy, sao không đánh chuyên nghiệp?"

Lâm Giang đột nhiên nhớ tới, năm đó cũng chính vì có người trong quán net nói lời này mà anh đã giấn thân lên con đường thi đấu chuyên nghiệp.

Hình ảnh trời đất quay cuồng, đưa anh trở về ngày trận đấu gia nhập đội bắt. Cũng như năm đó, anh nhẹ nhàng giành lấy suất vào đội, rồi đến các vòng tuyển chọn, đấu nội bộ, đấu tập, và cuối cùng là chính thức thi đấu.

Anh giành hết giải thưởng này đến giải thưởng khác, tạo nên hết huyền thoại này đến huyền thoại khác, dẫn dắt KUG leo lên những đỉnh cao mới.

Sau đó, anh gặp phải sự thay đổi của meta, vị trí Mid C có sát thương chủ lực trở thành Sp hình người thứ hai. Người đi rừng Tằng Viễn còn từng đùa với anh: “Giang à, nghe nói meta sắp đổi rồi, có phải sau này cậu sẽ thất nghiệp không?”

Lâm Giang không hề để tâm chút nào đến lời trêu chọc đó của anh ta, “Dù tất cả tuyển thủ trên thế giới có thất nghiệp, tôi không thể thất nghiệp.”

Anh quyết đoán thay đổi lối chơi, từ vị trí sát thương chủ lực chuyển thành thành viên hỗ trợ đội hình.

Vì thắng lợi, anh sẵn sàng mài nhẵn mọi góc cạnh.

Vì chiếc cúp, anh cam tâm tình nguyện làm nền cho người khác.

Thẳng đến tận những giây phút cuối cùng, khi phiên bản mà Mid C trở lại, mọi người đều đã quên, ngay cả chính anh cũng đã quên--

Anh từng là sát thần đường giữa, từng là cơn ác mộng của những AD trẻ tuổi.

“Phong cách chơi của cậu không có tính giải trí, khán giả không thích xem.”

“Vì sao cậu không dám chọn sát thủ nữa?"

“Lâm Giang, có phải cậu sợ rồi không?"

“…”

“River, cậu chỉ là một con sông nhỏ, vì đâu lại giám vọng tưởng trở thành đại dương?”

Vô số lần thất bại, vô số lần lùi bước, vô số lần hoài nghi bản thân.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một đôi giày thể thao màu đen.

Hành lang dài như dã thú muốn cắn xé nuốt chửng anh. Ở phía đối diện Alike đứng đó với nụ cười mỉa mai hiện lên nơi khóe miệng, chăm chú nhìn anh.

“Sao lại không thể chấp nhận thất bại của mình? River, thời đại của cậu đã qua rồi, bây giờ là thời đại của tôi."

Không, không thể nào, không có khả năng…

Lâm Giang muốn phản bác lại, nhưng anh giống như người ngoài cuộc trong cuộc đời của chính mình, không có bất kỳ quyền lợi quyết định nào.

Vận mệnh không ngừng đẩy anh tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại ở bản hợp đồng với những câu chữ mật ngọt nhưng thực chất đầy rẫy hố sâu đang chờ anh tự thân ngã xuống. Chính bản hợp đồng này đã đưa anh tới vực thẳm khiến anh vạn kiếp bất phục.

Phòng họp rộng lớn an tĩnh như một lò mổ, người quản lý ngồi ngay ngắn phía đối diện, nở nụ cười thân thiện với anh.

"Tiểu Giang à, câu lạc bộ thật sự đã thể hiện thành ý nhất rồi.”

“Nhìn xem, trạng thái hiện tại của cậu không bằng năm đó, độ nổi tiếng không ngừng trượt dốc, câu lạc bộ cũng cần phải có lợi nhuận."

“Đây thật sự là phương án tốt nhất cho cậu."

Anh không hề nghĩ ngợi liền ký vào ngay.

Khi đó, Lâm Giang không bao giờ nghĩ rằng câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn hai phương án. Họ vừa ký hợp đồng với anh, vừa nỗ lực âm thâm để ký hợp đồng với Alike.

Cuối cùng khi nhìn thấy Alike ngồi trên chiếc ghế bản thân đã từng ngồi với nét mặt không chút thiện cảm nào, Lâm Giang cảm thấy chính mình như bị hung hăng đâm vài nhát dao vào lưng.

Anh đứng trước mặt Alike, lần đầu tiên lạnh lùng nói:

“Đứng lên khỏi chỗ của tôi.”

Alike luyến tiếc vỗ nhẹ vào ghế dựa của anh, như thể vừa nghĩ ra điều gì, bỗng nhiên đứng dậy đối diện với anh.

Anh ta mang theo nụ cười nghiền ngẫm, chết chóc đầy sự châm chọc.

“River, tôi đã nói sau trận đấu đó cậu sẽ phải trả giá thích đáng. Hiện tại thời thế đã đổi thay, cứ chờ xem tôi dẫm cậu xuống bùn như thế nào đi..."

Sau này, lời đó trở thành sự thật.

Không ổn chút nào, Lâm Giang cảm tưởng thân thể mình không thể thở nổi nữa.

Trước mắt là bản hợp đồng đầy hố và cạm bẫy.

Đừng ký!

Xung quanh hiện ra những tia từ trường chằng chịt đan xen, khống chế hành vi của anh. Càng giãy giụa thì chúng càng gắt gao kìm chặt anh hơn.

Linh hồn và cơ thể của anh dường như tách ra làm hai thực thể. Linh hồn thì phản kháng, mà cơ thể lại bị định mệnh gắt gao đè chặt, không thể thoát ra.

Nhìn bản hợp đồng sắp có hiệu lực, anh cảm giác như sắp bị kéo về quá khứ không thấy ánh mặt trời, nơi mà sống không bằng chết.

Lâm Giang cảm thấy hốc mắt mình như ngập ngụa trong máu. Không màng những tia từ trường đang cắt vào da thịt khiến máu chảy đầm đìa. Anh ra sức để thoát khỏi thứ mang tên vận mệnh này, những sợi dây từ trường không chịu nổi gánh nặng, bắt đầu đứt ra từng sợi, từng sợi, cho đến khi vô số sợi cùng tan vỡ.

Anh đã thoát khỏi sự điều khiển, lao tới ngăn chiếc bút trong tay.

“Không được ký!”

Những tia từ trường quanh anh lập tức biến mất. Anh đã nằm lại quyền khiongs chế thân thể và mọi giác quan hiện tại trở nên vô cùng rõ ràng.

Lâm Giang không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay. Anh không cưỡng lại được cảm giác khí tả này và ấn thử hai lần. Cảm giác này cũng quá chân thật rồi, căn bản không hề giống như đang nằm mơ, giống như--

Anh đã thật sự trở về ngày ký hợp đồng!

Ánh mắt của Lâm Giang lập tức chuyển đến tài liệu đang được đặt bút chuẩn bị ký xong. Trên đó, chữ “Giang” chỉ còn thiếu một nét cuối cùng.

Bên tai truyền đến giọng nói của quản lý: “Ơ kìa, bút hết mực à? Lấy của tôi mà dùng.”

Cây bút máy nặng nề lăn đến bên tầm tay, xúc cảm lạnh lẽo khiến Lâm Giang rụt tay lại. Anh nhìn chằm chằm bản hợp đồng trong tay, trái tim đập "thình thịch” đầy hoảng hốt.

Mặc kệ đây có phải sự thật hay không.

Anh hiện tại chỉ có một ý nghĩ--

Đem bản hợp đồng khốn nạn này đi cho khuất mắt tôi!

“Rầm” một tiếng. Hợp đồng trong tay anh bị xé rách, Lâm Giang sợ rằng nó vẫn sẽ có hiệu lực, để chắc chắn, anh lại xé thêm hai, ba lần nữa.

Người quản lý vốn điềm tĩnh giờ mới bắt đầu luống cuống: “Tiểu Giang, cậu, cậu... cậu có gì không hài lòng thì thẳng thắn nói ra, chúng ta có thể thương lượng lại...”

Lâm Giang không có ý định cùng gã thương lượng gì thêm, anh vứt những mảnh hợp đồng bị xé lên bàn, nói: “Thời điểm các người ký hợp đồng với Alike cũng ra giá cả này sao? Chắc chắn phải là gấp mười lần rồi.”

Người quản lý toát mồ hôi, “Tiểu Giang à, cậu hãy nghe tôi giải thích..."

“Chút tiền này.” Lâm Gian dùng sức chống tay lên bàn, nói ra những điều anh vẫn luôn nghẹn ở trong lòng: “Mà muốn ký hợp đồng 5 năm với tôi? Nằm mơ đi."

Những điều nghẹn khuất trong lòng khiến anh sinh ra oán niệm. Suốt ba năm sống trong địa ngục cuối cùng tại khoảng khắc này cũng đã phát tiết, như chiếc hộp Pandora mở ra, tràn ngập ác ý với mong muốn tàn sát bừa bãi.

Biểu tình của người quản lý từ vẻ khiếp sợ chuyển sang lo lắng thấp thỏm, cuối cùng trở nên thận trọng hơn: “Tiểu Giang, có phải cậu nghe được mấy tin đồn nhảm không? Cậu tin tôi, câu lạc bộ chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu..."

Lâm Giang nhìn về phía người quản lý nở một nụ cười lạnh lùng, giống như muốn nói: “Anh nhìn xem tôi có tin không?” Sau đó quyết đoán, lạnh lùng xoay người, dứt khoát bỏ đi và đóng sập cửa.

Anh đã sớm muốn làm việc này từ rất lâu rồi.

Vô số lần trong những cơn ác mộng giữa đêm khuya. Anh đều tưởng tượng muốn đem bản hợp đồng kia hung hăng đập mạnh xuống bàn hoặc ném vào mặt bọn họ--

Lâm Giang đẩy mạnh cửa ra ngoài, trên hành lang quen thuộc anh càng đi càng nhanh, tựa như con ngựa già lần nữa được thả ra để chạy thật nhanh trên cánh đồng bát ngát. Khoái cảm từ việc được giải thoát khỏi số phận khiến hắn cảm thấy sảng khoái đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Cuối hành lang vẫn là đôi giày thể thao màu đen.

Alike đứng trước mặt anh, vẫn y hệt năm đó. Nụ cười vui sướng khi người gặp họa của anh ta hướng đến anh.

“River, không chào đón tôi một chút sao? Tôi bây giờ cũng đã trở thành một phần của KUG rồi.”

Lâm Giang nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một con chó, vòng qua anh ta trở lại phòng, viết đơn xin từ chức, sau đó thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi.

Alike nhìn anh một hồi lâu, bỗng bất ngờ nhận ra điều gì đó rồi phản ứng lại.

“Cậu thu dọn đồ đi đâu?”

“Về nhà.”

Alike: “?”

Sắc mặt anh ta chợt biến đổi: “Cậu không cùng câu lạc bộ ký gia hạn hợp đồng?"

Lâm Giang dừng lại việc dọn đồ. Ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt ôn hoà thường ngày của anh bất ngờ xuất hiện ánh nhìn đầy lạnh lùng mà trước nay Alike chưa từng thấy.

“Không ký."

Alike không xác định được liệu Lâm Giang là đang sợ hãi chuẩn bị chạy trốn, hay là anh khinh thường không muốn cùng mình gia nhập cùng một chiến đội nên gấp không chờ nổi mới vội vàng rời đi.

Alike hạ giọng hỏi với điệu bộ lạnh lùng: “Cậu nhận thua như vậy sao?”

Lâm Giang làm như tai không nghe, mắt không thấy mà vẫn tự mình thu dọn đồ đạc. Đợi đến khi có tin tức anh có thể rời đi, mặt cũng không thèm ngoảnh lại mà dứt khoát cầm đồ bỏ đi.

Thời điểm Lâm Giang rời đi, có người trong câu lạc bộ đã biết chuyện này, và ngày thường người có quan hệ tốt nhất với anh là đi rừng của đội_Tằng Viễn, cũng là người đầu tiên từ xa gọi điện thoại cho anh.

“Tiểu Giang, rốt cục cậu đã làm gì vậy? Có phải cậu bị ai đó nguyền rủa rồi không? Mau nhanh trở về câu lạc bộ đi, kỳ chuyển nhượng năm nay sắp kết thúc rồi, cậu mà rời KUG không sợ không thi đấu chuyên  nghiệp được sao? Đợi lát nữa tôi giúp cậu nói tốt với giám đốc, cậu mau về nhanh đi..."

Lâm Giang nhìn lên bầu trời tự do, con đường mênh mông rộng lớn phía trước, bỗng nhiên cảm thấy một sự thư giãn mà xưa nay chưa từng có: “Không, không về đâu.”

Tằng Viễn hận sắt không thành thép: “Cậu rời KUG thì có thể đi nơi nào?"

Thanh âm thốt ra từ Lâm Giang thực nhẹ nhàng: “Đi đội tuyển hạng thấp, đi LDL, đi làm streamer, tóm lại là sẽ không đói chết"

Tằng Viễn nhận ra anh không phải đang nói giỡn, “Cậu sao lại quyết định đột ngột như vậy? Có phải câu lạc bộ khi dễ cậu không?”

Sự quan tâm muộn màng vượt qua thời không này khiến hốc mắt Lâm Giang hơi ươn ướt. Năm đó tại thời điểm khi anh bị đẩy xuống ghế dự bị, Tằng Viễn là người duy nhất đã nói tốt cho anh.

Chẳng qua KUG đã sớm không còn là KUG năm đó nữa, các tuyển thủ thay đổi, cao tầng từ chức, cổ đông cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu lượt.

Trước đây, anh là trụ cột nơi này nhưng hiện giờ, anh cái gì cũng không phải.

“KUG không xứng đáng.”

Vào khoảnh khắc đẩy cánh cửa xoay, Lâm Giang cảm nhận được sự tự do mà anh đã lâu chưa từng thử.

Trên tòa nhà cao nhất ở thành phố S, dưới bầu trời tối màu, dưới ánh sáng của vô vàn đèn neon, màn hình màu sắc rực rỡ nhấp nháy--

Chúc mừng mùa hè nắng gắt năm 2023, hoan nghênh bạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play