Khương Ấu An đem Mặc Phù Bạch đẩy đến trước mặt Từ thị vệ: "Ta quên mất một việc........"
Nói xong, Khương Ấu An lại xoay người trở về.
Trương ma ma vừa lúc từ trong phòng ra tới, Khương Ấu An từ trong tay áo móc ra hai cái bình sứ ngọc nặng trĩu, thân bình một cao một thấp.
"Hai cái chai này, chính là mặt nạ do ta điều chế, làm phiền ma ma đưa cho Vương phi, mặt nạ này có thể trợ giúp giảm bớt bệnh trạng làn da phát sinh mẫn cảm khi thời tiết chuyển mùa khô. Hai ngày một lần, sau khi rửa sạch mặt thì bôi toàn mặt, chờ thời gian khoảng nửa nén hương, liền có thể rửa sạch. Chai thấp này là mỹ dung cao, bôi xong, có thể đi ngủ, buổi sáng sau khi rửa mặt, cũng có thể bôi mỹ dung cao ở chai thấp này."
Nói xong, Khương Ấu An liền rời đi.
Trương ma ma nhìn bóng dáng đi xa, lại nhìn bình sứ ngọc trong tay mình, nghĩ nghĩ vẫn là tiến vào trong phòng nói một tiếng.
"Nha đầu kia nhưng thật ra là người nhanh trí, bất quá mặt của ta nhiều năm nay đã như vậy, cũng đã có nhiều đại phu xem qua, ngay cả ngự y kê thuốc cũng chưa dùng, cái mặt nạ bỏ đi này của nàng có thể hữu dụng? Để ở một bên đi......" Cung Ngọc Yến che miệng ngáp một cái.
-
Ba ngày sau, buổi trưa.
Khương gia.
Trên bàn cơm bày đầy các loại món ăn trân quý.
Bọn nha hoàn còn tiếp tục bưng đồ ăn lên, Khương Diệu Diệu kéo tay Hà thị đi đến phía trước.
Khương Diệu Diệu nhìn bàn cơm phong phú mỹ thực, thanh thúy nói: "Nương, đây là đồ ăn đầu bếp mới ở trong nhà làm sao?"
"Đúng vậy! Đầu bếp kia lúc trước ở làm việc ở Phong Tiên Cư, tay nghề thực không tồi." Hà thị lại hướng tới nha hoàn bên người nói: "Đại thiếu gia đâu? Như thế nào còn chưa tới?"
Vừa mới nói xong, Khương Nhan một thân trang phục đen đi nhanh mà đến, ở phía sau hắn còn có Khương Cẩm Nam.
Một lát sau, Khương Tu Trạch cũng tới.
"Phu nhân, đại thiếu gia mới vừa ra cửa, nói không dùng cơm ở trong nhà."
Hà thị gật gật đầu, lại dặn dò hạ nhân, đem đồ ăn đưa đến trong phòng Khương Uẩn Trần.
Lúc này mới chỉ chớp mắt thời gian.
Lại thấy con thứ hai cùng con thứ ba của mình đã bá chiếm vị trí bên người tiểu nữ nhi.
Nàng cười, sớm đã thành thới quen, ngồi vào bên người Khương Cẩm Nam.
“Nay như thế nào lại không náo loạn cùng với các ca ca ngươi đoạt vị trí bên cạnh muội muội a?”
“A?” Khương Cẩm Nam bất tri bất giác phản ứng lại đây.
Khương Diệu Diệu hưởng thụ việc các ca ca sủng ái cũng hướng tới Khương Cẩm Nam nhìn lại.
“Ngũ ca, ngươi gần đây làm sao vậy? Luôn thất thần?”
“Không có a…… Ăn cơm đi!” Khương Cẩm Nam nhấc đũa lên liền muốn gắp đồ ăn.
Khương Diệu Diệu nhìn Khương Cẩm Nam, ánh mắt hơi lóe.
Thực mau, nàng liền giương lên gương mặt tươi cười, hướng tới Khương Tu Trạch nói: “Hôm nay một bàn đồ ăn này là đầu bếp mới của nhà chúng ta tới làm, nhị ca, ngươi ăn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị của ngươi không?”
Người Khương gia đều biết.
Khương Tu Trạch ở phương diện ăn uống rất khó tính.
Mấy năm trước, Khương gia cứ cách ba tháng liền phải đổi một người đầu bếp, cũng chỉ có mấy năm nay mới tốt một chút.
Khương Diệu Diệu cầm đũa, gắp cho Khương Tu Trạch một miếng thịt bò.
“Nhị ca, ngươi nếm thử xem ~”
Khương Tu Trạch gắp miếng thịt bò trong chén lên, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi: “Mùi rất thơm.”
Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Khương Diệu Diệu, Khương Tu Trạch tư thái ưu nhã mà nhấm nháp, chỉ là vừa cắn một miếng, hắn liền nhíu mày: “Quá già rồi.”
“Kia nếm thử miếng cá.”
“Đây là đầu bếp làm sao? Hắn có phải hay không ở Phong Tiên Cư là một gã sai vặt liền nói chính mình là đầu bếp từ Phong Tiên Cư ra tới?”
Hạ nhân Khương phủ sớm đã thành thói quen.
Hà thị múc một chén canh gà cho Khương Tu Trạch: “Ngươi nếm thử canh gà này, nghe nói là hầm năm canh giờ liền.”
Khương Tu Trach mới nếm thử một ngụm, liền nhíu chặt mày: “Hắn đây là lười biếng đi? Năm canh giờ? Chỉ sợ là hai canh giờ đều không đến đi!”
“Ta cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, Diệu Diệu, ăn cơm, đừng để ý nhị ca ngươi.” Khương Nhan gắp đồ ăn cho Khương Diệu Diệu.
Sắc mặt Khương Tu Trạch có điểm lạnh xuống, hướng tới Ngô quản gia đang đứng ở một bên nói: “Đuổi hắn đi, lại tìm một đầu bếp khác.”