"Nữ nhi nhà tiểu thương, quả nhiên khó đăng nơi thanh nhã, đêm động phòng hoa chúc, điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì!"

Khương Ấu An chậm rãi mở to mắt, nhìn đến cả trai lẫn gái đứng vây quanh nàng tứ phía chỉ chỉ trỏ trỏ, đầu nàng một trận đau nhức, ký ức như thủy triều, che trời lấp đất chui vào trong đầu.

Ánh mắt nàng từ mờ mịt, tới tỉnh ngộ rồi.

Giây tiếp theo, Khương Ấu An từ trên mặt đất bò lên, tay nhỏ kéo hỉ phục dài, xoay người chạy về hôn phòng.

Thời gian đầu thu, gió đêm hơi lạnh.

KHương Ấu An vui mừng mà khóc, sau khi đang sống sờ sờ bị loạn côn đánh chết, nàng thế nhưng trọng sinh, còn nhớ lại ký ức trước khi xuyên sách.

Nguyên lai..... Đời trước, nàng sống ở trong một quyển sách đoàn sủng, làm một vai phụ pháp hôi đáng thương.

Dưới mái hiên, dán chữ hỉ đỏ thẫm, đèn lồng theo hơi gió hơi hơi đung đưa, ánh nên hơi lóe.

Hôn phòng cổ kính, xa lạ lại mang theo một tia hỗn loại quen thuộc.

Không đợi nàng ngồi xuống, ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt, phòng tiến vào hắc ám. ngoài cửa sổ còn có bóng đen thoáng hiện.

Chợt xem ra, giống như có quỷ ảnh lui tới, bốn phía yên tĩnh đến cực điểm, rõ ràng có thể nghe chính là, tiếng hít thở còn chưa bình tĩnh của chính nàng.

Lại tới nữa!

Kiếp trước, nàng chính là vì cảnh tượng như thế này làm sợ tới mức chạy đến tiền viện, khóc lớn đại náo kêu phải trở về Khương phủ, bị khách khứa còn chưa rời đi chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong lúc va chạm, không cẩn thận bị đụng ngã đầu đập xuống ngất xỉu đi, chờ đến khi tỉnh lại, nàng đã ngủ ở phòng chất củi, sáng sớm hôm sau đã bị đuổi ra khỏi Vương phủ.

Không nghĩ tới, chuyện này là do thần Nam Vương thế tự, phu quân trên danh nghĩa của nàng gây ra, làm cho nàng sợ hãi, đi tiền viện nháo như vậy, vừa hay có lý do đuổi nàng rời đi.

Mặc Phù Bạch khẳng định không dự đoán được, còn chưa có đem nàng kéo vào phòng chất củi, chính nàng liền tỉnh lại, còn trở về hôn phòng, cho nên lại bắt đầu dọa nàng.

Bên ngoài Tử lâm viện.

"Thế tử gia, nàng kia sau khi trở về phòng, không khóc cũng không nháo."

Dưới ánh trăng, bạch y nam tử ngồi ở trên xe lăn, không nói một lời. 

Sau một lúc lâu, thủ hạ thấp thỏm nói: "Thế tử gia, người Ngọc Quý phi phái tới còn chưa rời đi, ngài hay không vào phòng trước đi?"

Quanh thân bạch y nam tử có lạnh lẽo khuếch tán, thủ hạ lập tức lui về phía sau câm miệng.

Không biết là qua bao lâu, tiền viện truyền đến thanh âm càng ngày càng ít. Mặc Phù Bạch giơ tay, thủ hạ lập tức hiểu ý, đẩy hắn hướng Tử Lâm Viện đi.

Khương Ấu An thấy 'quỷ ảnh' ngoài cửa sổ không xuất hiện nữa, đứng dậy thắp sáng ngọn nến.

Ở ánh nến sáng lên kia một chốc, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Khương Ấu An ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người ngồi ở trên xe lăn, một nam tử mặc đồ thị vệ khác đóng cửa lui ra.

Trong phòng, chỉ còn hai người.

Khương Ấu An mới thấy rõ ràng diện mạo người nọ ngồi trên xe lăn.

Mặt quan như ngọc, mặt mày như họa, thanh tuyển tuấn lãng tựa như trích tiên từ trong bức họa đi ra tới. Áo gấm trên người thêu trăng non ám vân, càng làm cho khí chất của hắn thanh lãnh lương bạc.

Mắt phượng nhìn Khương Ấu An, đen nhánh mà sâu thẳm, lạnh nhạt có ý người cách xa hắn ngàn dặm, cùng khí chất không sai biệt lắm.

Kiếp trước, trong kinh thành nghe đồn thần Nam Vương Thế tử gia, diện mạo xấu xí, thân thể suy yếu, từng ngụm từng ngụm nôn ra mái, bộ dáng đáng sợ như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.

Cho nên kiếp trước trong đêm động phòng hoa chúc, nàng nhớ tới lời đồn đại bên ngoài, mới có thể bị 'quỷ ảnh' làm sợ tới mức khóc lớn đại náo, làm Vương phủ ở trước mặt đông đảo khách khứa bị mất mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play