Kế tiếp liên tục năm ngày sau, Khương Ấu An đều sẽ ra khỏi phủ, mua một ít nguyên liệu điều chế huân hương cùng nguyên liệu làm mặt nạ.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Khương Ấu An đem phấn trân châu vừa mua lấy ra, lại nghiền nát hai loại dược liệu.
Chờ sau khi toàn bộ dược liệu được nghiền nát thành bột, Khương Ấu An lấy ra một ít để vào giữa chén sứ, còn thuốc bột dư lại đổ vào trong bình sứ, đậy lại.
Đem thuốc bột cùng phấn trân châu trộn lại, trộn thêm cùng với một quả trứng gà, dùng bàn chải đặc chế trộn lại thành một.
Khương Ấu An lấy nước trong rửa mặt, lau sạch sẽ bọt nước trên mặt, ngồi trước gương bôi mặt nạ tự chế. Thực mau, cả khuôn mặt liền giống như mang một cái mặt nạ trắng giống như hồ.
Khương Ấu An nằm ở ghế thái sư, thích thú hưởng thụ thời gian đắp mặt nạ.
Hôm nay bận rộn cả ngày, trời đã không còn sớm nữa.
Hôm nay trời cũng tối nhanh.
Một loạt tiếng đập cửa vang lên.
Khương Ấu An đang chợp mắt một lát tỉnh lại, nàng sờ sờ mặt của mình, mặt nạ không sai biệt lắm sắp được.
"Vương phi gọi ngươi đi Tùng Tuyết viện."
Là giọng nói của Cao thị vệ.
Khương Ấu An vừa định trả lời, nhưng khẽ động một cái, làm từng khối mặt nạ liền rơi xuống.
Trong phòng tối đen như mực, nàng đứng dậy, muốn đi châm nến.
"Chẳng lẽ sớm như vậy đã ngủ rồi?"
Cao thị vệ gõ cửa lực đạo càng mạnh, Khương Ấu An không cẩn thận chạm vào chén trà làm rơi xuống mặt đất.
"Có chuyện gì vậy?"
Cao thị vệ nhíu mày.
Chớp mắt một cái liền phá cửa mà vào, đúng lúc Khương Ấu An đem ngọn nến thắp sáng lên.
Dưới ánh nền mờ ảo sâu kín.
Thiếu nữ một thân bạch y, tóc rơi rụng xuống dưới, một khuôn mặt.....
Vừa đúng lúc gió đêm từ ngoài cửa thổi vào.
Cao thị vệ đồng tử co rụt lại.
Thân thể cứng đờ.
“Quỷ…… Quỷ……”
“Quỷ a ——”
Một tiếng hét thê lương kia, truyền khắp toàn bộ Tử Lâm Viện.
Giây tiếp theo, hai mắt Cao thị vệ tối sầm, liền như vậy thẳng tắp hôn mê bất tỉnh.
Khương Ấu An: “?”
Một chỗ khác của Tử Lâm Viện.
Mặc Phù Bạch cùng Từ thị vệ đồng thời sửng sốt.
“Người tới.”
Khương Ấu An nhìn Cao thị vệ té xỉu trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang.
Cao thị vệ này rõ ràng thoạt nhìn giống như một sát thần...... Như thế nào?
“Phát sinh chuyện gì?”
Thực mau.
Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch ngồi ở trên xe lăn tới.
Giọng nói lạnh lùng còn mang theo một tia nghiêm nghị.
Toàn bộ cửa của Vương phủ, đều là thềm đá không có ngạch cửa.
Khi Mặc Phù Bạch tới, vừa đúng lúc đối diện với khuôn mặt hoang mang kia của Khương Ấu An.
Từ thị vệ???
Mặc Phù Bạch cũng hơi đứng hình một chút.
“Khương Ấu An?”
Mặc Phù Bạch gọi tên của nàng.
Một cái chớp mắt kia, Khương Ấu An đột nhiên phát hiện, tên của mình dường như trở nên thập phần sinh động dễ nghe.
Từ từ.
Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này.
Khương Ấu An mở to hai mắt, trên đầu có dấu chấm hỏi to đùng: "Hắn giống như bị ta dọa ngất xỉu????"
Từ thị vệ nhẫn nhịn đến lợi hại, “Thế tử phi, ngài đừng nhìn Cao thị vệ vóc người cao lớn, nhưng hắn sợ nhất là quỷ……”
Khương Ấu An: “…………”
Mặc Phù Bạch day day giữa mày của chính mình.
“Kéo đi.”
"Tuân lệnh."
Từ thị vệ khụ khụ hai tiếng, vội vàng tiến lên, nâng một chân của Cao thị vệ lên, liền kéo đi ra bên ngoài.
Chỉ là mới vừa kéo đi ra ngoài vài bước, Cao thị vệ có chút ý tứ muốn tỉnh lại.
Khương Ấu An nghiêng nửa người trên, cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc đối diện Cao thị vệ đang chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.